Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2010

Mùa Worldcup

Hồi đó - những năm đầu sau giải phóng -ở Việt Nam, không gọi là worldcup như bây giờ mà gọi là mundial. Có người giải thích là do ảnh hưởng của Pháp ngữ. Chẳng biết có đúng như thế không nhưng muldial thật sự hấp dẫn. Có lẽ do đói nghệ thuật lâu quá (bên cạnh cái đói ăn, đói mặc, đói thông tin ... và nhiều cái đói khủng khiếp khác).

Mundial đầu tiên sau thống nhất nước nhà là Argentina 78. Lúc đó chưa có khái niệm truyền hình trực tiếp, chưa có khái niệm ti-vi màu.

Mệt quá đi ngủ, kể sau .... (Chân thành cáo lỗi! Ai không chịu thì cũng ráng chịu!)

Lúc bấy giờ cả xóm chỉ có chừng 10 cái TV nhỏ loại 14 inch. Mọi người thường tụ tập lại khoảng đất trống trước nhà ông tổ phó an ninh để xem. Nơi đây được gọi là góc thư viện của tổ dân phố vì được trang bị một TV cỡ lớn 19 inch và lèo tèo vài tờ báo SGGP, Nhân Dân ... hình như lúc đó còn phát hành tờ Tin Sáng. Gọi là xem cho nó khí thế chứ thật tình thì phải hơn một tháng sau khi kết thúc mundial thì "đài" mới "chiếu lại " cho coi được. Và cũng chỉ có chiếu lại một hai trận mà thôi. Chính vì vậy, dân thành Cổ Loa không thể bỏ qua những trận đấu kinh điển ấy. Tối hôm qua, khi nhà đài giới thiệu "chương trình tối mai" có chiếu trận chung kết giữa Argentina và Hà Lan thì bà con đã xôn xao cả rồi. 9 giờ tối thì mọi người đã đông đủ. Cũng xin nói thêm là thời đó, ti di chỉ có một kênh 9, chưa có hát tê dê 9, hát tê dê 7 hay vờ tờ vờ gì ráo trọi. Và chương trình cũng chỉ gói gọn từ 7g tối đến hơn 10g tối là "xong phim". Cái TV nhỏ được đặt lên một cái kệ cao 2m, bọn con nít như tui phải xếp hàng ngang ngồi cách 5m, hôm nào đi trễ thì phải ngồi cách 15 m lòi con mắt ra mà tìm hiểu văn minh loài người. Vì lúc ấy truyền hình chỉ có trắng đen nên khi hai đội ra sân thì bà con chủ yếu là xem quần cầu thủ. Quần đen là chủ nhà Á-căn-đình, quần trắng là mấy chú đậu Hòa Lan. Trận đấu dĩ nhiên là được hưởng ứng nhiệt liệt nhưng không có cái cảnh chồm chồm hay nhảy lên reo hò. Lẽ đơn giản là phải tôn trọng các bậc cha chú anh chị đang ngồi thưởng lãm phía sau, nếu không muốn bị ăn dép lên đầu.

Sức ảnh hưởng của bóng đá được thể hiện mạnh mẽ ngay sáng hôm sau. Bọn nhóc con bộ đội nhà máy Z751 lập tức từ bỏ Cao Cường, Thế Anh để khoác áo sọc xanh trắng (sọc trắng là mồ hôi còn sọc xanh là hòm, tức là cáu ghét) và đóng vai người hùng Ma-di-ô Kem-bét. Còn thằng Tư Lê nhà ông Hanh cũng cởi áo Cảng Sài Gòn, tự xưng Ren-xen-bờ-rinh đem cơn lốc da cam (nước da đen thui lui) đối chọi với biển người Ác-giăng-tin. Những cuộc đối đầu như thế có lẽ xảy ra khắp Sài Gòn. Chẳng thế mà ở bìa sau báo Khăn Quàng Đỏ những năm ấy thường có truyện tranh vẽ  lại dưới nét bút Tuấn Lâm (thì phải)

Worldcup đầu tiên mà tui biết là như thế, và dù đã nghe nhiều thiu dệt dề bờ-za-din nhưng đội bóng mà tui iu thix năm í lại là Hà Lan, kẻ chiến bại vĩ đại. Cú sút dội xà ngang của Rensenbrink đã gieo vào tui tâm lý chiến bại từ ấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
 
Năm nay, lại đến worldcup. Một worldcup mà tui thiếu chuẩn bị và náo nức, có lẽ do tháng này quá bận rộn.  Thôi, đi ngủ, mai sẽ nói tiếp về một huyền thoại, một thần tượng của worldcup này.

2 nhận xét:

  1. Chay show nhung van hoa minh vao W.C!thay ham ho ghe!nhung cung phai giu suc khoe nhe thay!

    Trả lờiXóa
  2. Yêu Thầy quá >:D<

    Trả lờiXóa