Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Lớp 11A2, lớp thầy Djinh

Mấy ngày nay lu bu quá không chek mail được, hôm nay mở ra. Thật ngỡ ngàng! Xin giới thiệu bài viết của pnnnguyen, một thần dân tdn, một người bạn láng giềng của A2.

“Điều hôm nay ta nói ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau.”
(Xuân Quỳnh)
Những lời yêu thương xin ta đừng giữ cho riêng mình…


Lớp 11A2 thân mến,
Ấn tượng của tôi về lớp được bắt đầu vào ngày 20 tháng 11. Hình ảnh dẫu thoáng qua thôi nhưng vẫn khiến tôi nhớ mãi.

Lần thứ hai, 11A2 làm tôi mong chờ là trong lễ kỉ niệm 10 năm thành lập trường, với liên khúc: “Hành khúc Vinh quang Trần Đại Nghĩa - Thành phố mười mùa hoa” của các bạn. Một tiết mục làm lòng tôi xốn xao, thầm biết ơn và ngưỡng mộ những thành viên làm nên nó.

Và tôi đến với 11A2 lần thứ ba qua trang web của thầy Djinh. Thật may mắn tôi phát hiện ra trang web của thầy vào một ngày tháng 10, để rồi sau đó thì biết đến “Thế giới của bảy chú lùn và những nàng Bạch Tuyết”. Nhờ có trang web của thầy, tôi mới thật sự biết hơn nhiều điều về 11A2.

Không hiểu hết, nhưng trong mắt tôi, 11A2 là một tập thể thật đáng yêu dưới mái nhà chung Trần Đại Nghĩa.

Các bạn 11A2 thân mến!

Lời đầu tiên tôi muốn nói với Diễm Hà. Diễm Hà ơi tôi cảm ơn bạn vì đã hiểu cho lòng tôi mà không trách gì tôi. Không ngờ sau lần đầu đọc nhận xét, rồi ngay lập tức mong muốn đăng nhận xét đó, tôi với Hà lại làm bạn luôn ha. Có một lần tôi bảo em họ nhỏ hơn tôi năm tuổi nên có kế hoạch học tập thế này thế nọ thì mẹ nó đã tỏ vẻ không thích, mà sao Hà vẫn vui vẻ trước những điều lảm nhảm của tôi. Tôi từng bị “tai nạn” nhiều lần vì cái tật hay chia sẻ quá trớn những điều mình suy nghĩ. Bởi vì tôi sai thôi. Nhưng nói chuyện với bạn, thấy bạn đã hiểu giùm tôi.

Diễm Hà ơi tôi cảm ơn Diễm Hà vì bài viết “Sinh học và cái thú”. Tôi thích câu kết: “Đầu tiên là phải dẹp bỏ mấy tư tưởng buồn ảo não, điên rồ của tôi đi.” Tâm hồn thanh niên nào cũng nhiều ưu tư. Nhưng người ta làm được thì hà cớ gì mình không làm được, Hà làm được thì sao tôi không làm được, Hà ha. Và tôi biết rằng tôi còn phải kiên cường hơn nữa.

Tôi muốn nói với Mỹ Dung, DeJinh rằng trong các giọng văn của 11A2, tôi rất yêu mến giọng văn của bạn: hóm hỉnh và sâu lắng, tếu táo mà thiết tha. Tôi thích bài “Vì sao?”, thích bài “Lời tri ân” và đặc biệt thích bài “Lời tri ân quý thầy cô giáo sinh”. Một bài viết đến giờ vẫn còn để lại dư âm xao động trong lòng tôi, Dung à. Cảm ơn bạn nha.

Và tôi muốn gửi lời đến Trang Chi. Thật sự lúc đọc hai bài thơ của Chi trên tập san Nét bút học trò tôi đã dừng lại lâu hơn, vì một hơi văn khang khác và đọc thấy quen quen. Vậy là 11A2 có cô nữ sinh tên Trang Chi. Một bài sử dụng thi liệu truyền thống, một bài lại toàn từ ngữ thời công nghệ thông tin, cũng ngộ quá ha. Tự nhiên sau cả học kì rộn rã tất bật lại có những phút giây tĩnh lặng đến thành thơ sao. Tĩnh lặng không phải là không có âm thanh. Người ít nói chưa chắc sẽ biết tạo khoảng lặng. Người hay líu lo chưa hẳn là không có chiều sâu và khoảng trống vừa đủ. Ai rồi cũng sẽ có lúc cần đến những khoảng lặng có phải như vậy không Trang Chi, khó hiểu quá hà.

Và nói với Thanh Ngân. Khi nhỏ bạn 11A5 tham gia chiến dịch Hoa phượng đỏ đăng hình những hoạt động, bạn đã hỏi tôi rất nhiều về lịch trình, địa điểm, thời gian, đăng kí với ai… Bạn còn hỏi nick yahoo của tôi để tiện bề liên lạc và cập nhật tin tức. (Bạn có biết tôi lúc đi lúc không không). Tôi nghe bạn tâm sự nhìn hình tụi tôi mà bạn thấy tiếc hùi hụi như thế nào, biết bạn đã mê những anh chị mùa hè xanh từ hồi nhỏ, biết bạn thích làm những chuyện này vì “mình đã lớn rồi” (là bạn lớn rồi ấy). Bây giờ thì bạn đã thoả ước mơ của mình chưa? Đừng nuối tiếc nhiều nghen.

Tôi thích khoảnh khắc nữ giới được vinh danh và tôi muốn gửi lời đến Kì Duyên rằng: “Duyên ơi, bạn giỏi quá đi mất!” Chúc bạn mãi giữ vững phong độ nhé.

Tôi thích Dạ Thảo đã học từng học chung với tôi, thích những vở kịch của Thảo. Bây giờ bà vẫn phát huy khả năng đạo diễn của mình chứ?

Lớp thầy Djinh-lớp 11A2 thân mến,

Tôi lặng người nhìn cách các bạn yêu những cô giáo dạy văn tương lai.

Tôi ghen tị nhìn các thầy cô giáo sinh rơi nước mắt ngày tạm biệt lớp các bạn.

Tôi xấu hổ vì chúng tôi đã không thể mang lại cho các thầy cô thực tập chủ nhiệm dìu dắt chúng tôi suốt hơn tháng trời những giờ phút chia tay đáng nhớ, tưng bừng và luyến lưu như các bạn đã làm.

Tôi chạnh lòng giá gì mình cũng được làm báo mỗi dịp 20 về, cũng được đọc các bài viết của lớp mình, cũng được…Nhiều thứ mà nếu bắt gặp vào hai ba năm trước tôi đã không thèm khát như thế trước khi lấy lại niềm tin của mình vào văn học và học văn.

Dẫu biết rằng “Trọng đạo tôn sư”, dẫu tôi không cho phép mình so sánh vì không nên như thế.

Nhưng có những phút giây tôi thầm rất mong gặp lại và học văn với thầy Djinh. Gặp lại những bài học mang theo tất cả chiều sâu và chiều rộng, với những đúc kết thấm thía mang sức nặng của cả quá trình chiêm nghiệm bằng chính thầy trong cuộc sống.

Thầy là người giáo viên Ngữ Văn duy nhất trong trái tim tôi.

Cũng như các bạn, tôi yêu thầy Djinh. Tôi quyến luyến thầy Djinh. Tôi hạnh phúc khi thầy Djinh đi ngang lớp tôi và trìu mến ngoái nhìn bao bè bạn giỏi giang dễ thương, khi một buổi chiều nọ thầy bất ngờ vào lớp để chào bốn mươi gương mặt, hạnh phúc khi thầy dắt chúng tôi qua hội trại chín tháng giêng. Tôi sung sướng khi gặp thầy. Tôi tìm đến thầy trước những “trận đánh lớn”. Tôi kính tặng thầy những thành quả học tập. Và cũng như các bạn, tôi gọi tên thầy là công dân Trần Đại Nghĩa.

Trần Đại Nghĩa - máu thịt thân thương của tôi. Nơi tôi học, tôi ăn, tôi ngủ, tôi chơi. Nơi tôi nợ một phần con người mình. Nơi hình thành và làm đầy đủ thêm cho nhân sinh quan của tôi.

Bên cạnh lớp học ấm áp hằng ngày, hình ảnh về thầy Djinh và lớp thầy Djinh-lớp 11A2 là một hình ảnh tuyệt đẹp mà tôi vinh dự được chiêm ngưỡng và khắc ghi như một hành trang cho tôi trên đường đời sau này.

Từ tận đáy lòng tôi, tôi cảm ơn thầy Djinh.

Từ tận đáy lòng tôi, tôi mong các bạn sẽ biết và giữ mãi những điều đáng yêu của mình nhé.

Thầy kính mến,

Mùa hè vừa qua, con đã không thực hiện lời thầy dặn là đi tập thể thao cho cứng lên. Không thể lấy lí do là con bận, chỉ vì con đã không lựa chọn nó để đầu tư. Khi vào đại học, nhất định con sẽ chơi thế thao. Còn ngay từ bây giờ, con sẽ cố gắng rắn rỏi hơn. Con biết trễ hơn điều mà các bạn biết từ lâu. Nhưng vẫn có thể cảm nhận cách thầy mạnh mẽ và lạc quan vượt qua những buồn vui sướng khổ trên cuộc đời. Không có đẳng cấp để “điên”, không có sức mạnh để “ác,” không có nghệ thuật để “lúc nào cũng cười nham nhở” như cách thầy nói, nhưng con sẽ nhìn vào thầy mà nhắc nhở mình phải sống như thế nào.
11A2 thân mến,
Chúng tôi sẽ bắt chước các bạn làm nên nhiều điều hơn, mang lại cho tất cả những người lái đò lớp tôi nhiều niềm vui và bất ngờ hơn. Nếu giáo viên chủ nhiệm là thầy Djinh, có lẽ chúng tôi sẽ có thêm sức mạnh. Nhưng nếu không được như thế, tôi lại càng nên xem đấy là cơ hội để năng động, độc lập, sáng tạo hơn, để bớt cứng nhắc chỉ chực khóc đi, có phải như vậy không?
Lớp 11A2-lớp thầy Djinh à,

Cảm ơn các bạn đã ở trong lòng tôi.
Mến chúc các bạn một năm học mới với những thành công mới.
Thương.
Thân chia sẻ với các bạn những dòng này:
“Ngoéo tay nhau cùng nô nức cánh diều, qua núi qua sông đến chân trời kiến thức.
Trong trẻo tuổi xuân, nhựa căng lồng ngực, là phép màu diệu kì của công trình khoa học ngày mai…
Tuổi mới lớn chân mang những chiếc hài, sải bước thần kì vươn mình Phù Đổng.
Xoè bàn tay! Mỗi ngày bạn có nghe thơm giọt mồ hôi lao động?
Góp tay xinh thắp giấc mơ cuộc sống.
Lung linh tuổi mới từ hôm nay…”
( lời ban biên tập báo Khăn Quàng Đỏ).

5 nhận xét:

  1. @pnnguyen:đọc những dòng chữ mà bạn viết cho 11A2,D rất xúc động.Ko ngờ dưới mắt một "láng giềng",11A2 lại gần gũi và dễ thương ến thế!Cảm ơn pnnguyen nhiều lắm nhé!
    Chúc bạn năm học mới thành công và may mắn!Thi đâu đỗ đó nhe!

    @thầy Dj:hey hey,nhạc nền "Vì đó là em"...lại bắt chước,chậc chậc... :D (sao thầy ko chọn phiên bản giống trong blog con zậy?:">)

    M.Dung :X

    Trả lờiXóa
  2. Cũng thật là may mắn: trò giỏi gặp thầy hay nên A2 mới được sống trong yêu thương như vậy. Chắc jì mấy em A2 sau này yêu thầy như thế. Mình muốn được sống mãi những tháng ngày đẹp đẽ của A2. Cảm ơn Nguyên đã gợi nhớ những kỉ niệm ngọt ngào sau ba ngày mình xuất giá. Nhớ tía già wá hà!

    Trả lờiXóa
  3. Con cảm ơn thầy đã đọc, sửa và đăng bài của con.
    Con là láng giềng, không phải người xa, thầy nói đấy nhé. Vậy từ nay con có thể nói dài dai dở, nói với thầy ở nơi này rồi sao. Con vui quá.
    Biết thầy, con biết thật sự thế nào là học văn. Đâu phải chỉ là kiến thức. Còn chưa biết gắn bó với đời, hướng về tha nhân, chưa biết mang đến niềm vui, chưa cởi mở lòng mình, yêu thương đi bên cạnh thấu cảm, tế nhị đi bên cạnh nhân ái… thì học văn làm gì nhỉ? Không biết đến bao giờ con mới biết học văn đây. Biết thầy, biết các bạn, biết thế giới này, dường như con thấy còn một thế giới khác thế giới con biết, rằng những gì từ đó đến giờ mình cho là yêu thương cũng chỉ là vô vị, rằng tuổi học trò còn có thể hơn thế nữa, và yêu thương còn có thể hơn thế nữa, và đừng có học văn nghèo nàn như thế nữa. Đối với học sinh, thầy hiểu và thông cảm rất nhiều nhưng không được như các bạn, con không hiểu nhiều về tính thầy, về thầy.

    Trả lờiXóa
  4. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa