Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Lập đông

Mấy hôm nay, trời đã trở lạnh. Lũ, bão, áp thấp nhiệt đới, miền Trung ... là những từ khóa ngập tràn trang báo.
Sáng, giở tờ lịch, thấy hai chữ Lập đông. Hèn chi trưa hôm qua đã thấy ánh nắng lệch hẳn một góc khung cửa sổ trước nhà. Ở cái đất Sài Gòn này, thật khó cảm nhận được khí trời của mùa đông lạnh giá. Nhưng những gì của mùa đông thì vẫn thuộc về con người.
Nhớ những mùa đông Lasan Thủ Đức, nhớ mùa đông đại học Vạn Hạnh, rồi mùa đông 1999, mùa đông 2003, và mùa đông nào nữa ….
Đang đọc lại Thạch Lam. Có những ngẫu nhiên. Nhớ vú già quá! Mùa đông, mùa áo trắng!

Gió lạnh đầu mùa
Thạch Lam
[Gió đầu mùa, nxb Văn học H.1987, tr.84]
Buổi sáng hôm nay, mùa đông đột nhiên đến, không báo cho biết trước. Vừa mới ngày hôm qua giời hãy còn nắng ấm và hanh, cái nắng về cuối tháng mười làm nứt nẻ đất ruộng và làm dòn khô những chiếc lá rơi. Sơn và chị chơi cỏ gà ở ngoài cánh đồng còn thấy nóng bức, chảy mồ hôi.
Thế mà qua một đêm mưa rào, trời bỗng đổi gió bấc, rồi cái lạnh ở đâu đến làm cho người ta tưởng đang ở giữa mùa đông rét mướt. Sơn tung chăn tỉnh dậy, nhưng không bước xuống giường ngay như mọi khi, còn ngồi thu tay vào trong bọc, bên cạnh đứa em bé vẫn nắm tay ngủ kỹ. Chị Sơn và mẹ Sơn đã trở dậy, đang ngồi quạt hỏa lò để pha nước chè uống. Sơn nhận thấy mọi người đã mặc áo rét cả rồi.
Nhìn ra ngoài sân, Sơn thấy đất khô trắng, luôn luôn cơn gió vi vu làm bốc lên những màn bụi nhỏ, thổi lăn những cái lá khô lạo sạo. Trời không u ám, toàn một màu trắng đục. Những cây lan trong chậu, lá rung động và hình như sắt lại vì rét.
Sơn cũng thấy lạnh, vội vơ lấy cái chăn chùm lên đầu rồi cất tiếng gọi chị. Mẹ Sơn nghe thấy, đặt chén nước chè xuống, bảo chị Lan:
- Con vào buồng lấy thúng áo ra mẹ mặc cho em đi.
Rồi quay lại bảo Sơn:
- Con sang đây mà ngồi cho ấm. Bước khéo để cho em bé ngủ.
Sơn kéo chăn lên đắp cho em, rồi co ro đứng dậy sang phản bên này, ngồi xếp bằng bên khay nước. Mẹ Sơn rót cho một chén. Sơn cầm lấy chén chè nóng ấp vào mặt, vào má cho ấm, rồi để mắt vào miệng chén cho hơi bốc lên. Bà Sơn thường vẫn bảo làm thế chóng tỉnh mắt.
Người vú già sù sù cái áo bông cánh rách, xách siêu nước từ dưới nhà lên, vừa xuýt xoa vừa nói:
- Rét quá! múc nước cóng cả tay.
Vú giơ tay hơ trên hỏa lò. Mẹ Sơn hỏi:
- Năm nay rét sớm hơn mọi năm vú nhỉ?
Người vú già ra vẻ nhớ lại, đáp:
- Cũng chẳng bằng cái năm mợ đi cân gạo bên sông. Gớm, mới rét làm sao! Sáng tôi dậy, bà sai đi chợ, cứ run lên cầm cập.
Sơn cũng nhớ cái rét năm ấy rõ rệt lắm, như mới đây thôi. Buổi sớm hôm ấy, mẹ Sơn cũng ngồi uống nước chè như sáng hôm nay và cũng lấy áo rét ra mặc.
Chị Lan tự trong buồng đi ra, khệ nệ ôm cái thúng quần áo đặt lên đầu phản. Mẹ Sơn lật cái vỉ buồm, lục đống quần áo rét. Sơn nhận ra cũng những cái áo Sơn đã mặc năm ngoái, năm kia, một cái áo vệ sinh màu nâu xẫm với một cái áo dạ khâu chỉ đỏ. Sơn cầm giơ những cái áo lên, thấy mát lạnh cả tay. Từ bộ quần áo thoảng ra hơi mốc của vải gấp lâu trong hòm, làm Sơn lại nhớ lại những buổi đầu mùa rét từ bao giờ, lâu lắm, ngày Sơn còn nhỏ.
Mẹ Sơn giơ lên một cái áo bông cánh đã cũ nhưng còn lành lặn, nói:
- Đây là áo của cô Duyên đây.
Duyên là đứa em gái bé của Sơn, chết từ năm lên bốn tuổi. Mẹ Sơn nhắc đến làm Sơn nhớ em, cảm động và thương em quá. Vú già là người đã nuôi Duyên từ lúc mới đẻ, với lấy cái áo lật đi lật lại ngắm nghía, tay mân mê các đường chỉ:
- Giá bây giờ em nó có còn cũng chả mặc được.
Mẹ Sơn yên lặng không nói gì. Nhưng đến lúc vời Sơn lại gần để mặc áo, Sơn thấy mẹ hơi rơm rớm nước mắt.
*
* *
Sơn đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phủ cái áo vải thâm dài. Sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, đã quay đi quay lại ba, bốn lần để mẹ Sơn ngắm áo. Sau cùng, mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy Sơn ra, bảo:
- Thôi, con đi chơi.
Sơn xúng xính rủ chị ra chợ chơi. Nhà Sơn ở quay lưng vào chợ, cạnh một dãy nhà lá của những người nghèo khổ mà Sơn quen biết cả vì họ vẫn vào vay mượn ở nhà Sơn. Sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc bây giờ đương đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo.
Không phải ngày phiên nên chợ vắng không. Mấy cái quán trơ vơ lộng gió, rác bẩn rải rác lẫn với lá rụng của cây đề . Gió thổi mạnh làm Sơn thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trời trong hơn mọi hôm, những làng ở xa, Sơn thấy rõ như gần. Mặt đất rắn lại và nứt nẻ những đường nho nhỏ, kêu vang lên tanh tanh dưới dịp guốc của hai chị em.
Đến cuối chợ đã thấy lũ trẻ đang quây quần chơi nghịch. Chúng nó thấy chị em Sơn đến đều lộ vẻ vui mừng, nhưng chúng vẫn đứng xa, không dám vồ vập. Chúng như biết cái phận nghèo hèn của chúng vậy, tuy Sơn và chị vẫn thân mật chơi đùa với lũ trẻ, chứ không kiêu kỳ và khinh khỉnh như các em họ của Sơn.
Thằng Cúc, thằng Xuân, con Tý, con Túc sán gần giương mắt ngắm bộ quần áo mới của Sơn. Sơn nhận thấy chúng ăn mặc không khác ngày thường, vẫn những bộ quần áo nâu bạc đã rách vá nhiều chỗ. Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại và, qua những áo chỗ rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng nó lại run lên, hàm răng đập vào nhau.
Thằng Xuân đến mó vào chiếc áo của Sơn, nó chưa thấy cái áo như thế bao giờ. Sơn lật vạt áo thâm, chìa áo vệ sinh và áo dạ cho cả bọn xem. Một đứa tắc lưỡi, nói:
- Cái áo này mặc thì nóng lắm. Chắc mua phải đến một đồng bạc chứ không ít, chúng mày nhỉ?
Đứa khác nói:
- Ngày trước thầy tao cũng có một cái áo như thế, về sau bán cho ông lý mất.
Con Túc ngây ngô giương mắt lên hỏi Sơn:
- Cái này cậu mua tận Hà nội phải không?
Sơn ưỡn ngực đáp:
- Ở Hà nội, chứ ở đây làm gì có. Mẹ tôi còn hẹn mua cho tôi một cái áo len nhiều tiền hơn nữa kia.
Chị Lan bỗng giơ tay vẫy một con bé, từ nãy vẫn đứng dựa vào cột quán, gọi:
- Sao không lại đây, Hiên? Lại đây chơi với tôi.
Hiên là đứa con gái bên hàng xóm, bạn chơi với Lan và Duyên. Sơn thấy chị gọi nó không lại, bước đến gần, trông thấy con bé co ro đứng bên cột quán, chỉ mặc có manh áo rách tả tơi, hở cả lưng và tay. Chị Lan cũng đến hỏi:
- Sao áo mày rách thế, Hiên? Áo lành đâu không mặc?
Con bé bịu xịu nói:
- Hết áo rồi, chỉ còn cái này.
- Sao không bảo u mày may cho?
Sơn bấy giờ mới chợt nhớ ra là mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghề đi mò cua bắt ốc thì còn lấy đâu ra tiền mà sắm áo cho con nữa. Sơn thấy động lòng thương cũng như ban sáng Sơn đã nhớ thương đến em Duyên ngày trước vẫn chơi cùng với Hiên, đùa nghịch ở vườn nhà. Một ý nghĩ tốt bỗng thoáng qua trong trí, Sơn lại gần chị thì thầm:
- Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông cũ, chị ạ.
- Ừ, phải đấy. Để chị về lấy.
Với lòng ngây thơ của tuổi trẻ, chị Lan hăm hở chạy về nhà lấy áo. Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp vui vui.
*
* *
Nhưng cái vui của Sơn không được bao lâu. Bữa cơm về tới nhà, Sơn không thấy mẹ đâu cả, hỏi vú già:
- Mợ tôi đâu hả vú?
- Chị Lan và cậu cứ ăn cơm trước đi. Mợ còn đi ăn cỗ đến trưa mới về.
Rồi vú già nhìn rõ vào mặt Sơn hỏi:
- Có phải cậu đem cho con Hiên cái áo bông cũ phải không?
Sơn ngạc nhiên đáp:
- Phải. Nhưng sao vú biết?
- Con Sinh nó nói với tôi đấy. (Sinh là đứa em họ Sơn, vẫn hay nói hỗn với vú già nên vú ấy ghét). Nó lại còn bảo hễ mợ về nó sẽ sang mách mợ cho cậu phải đòn.
Sơn lo quá, sắp ăn, bỏ đũa đứng dậy, van:
- Thế bây giờ làm thế nào, hở vú? Mợ tôi biết thì chết.
- Ai bảo cậu dại dột đem cho áo nó? Bây giờ cậu sang bảo cái Hiên trả lại thì không việc gì.
Sơn vội vàng đi ra chợ tìm Hiên nhưng không thấy con bé ở đó, đến nhà cũng không thấy ai, mẹ nó cũng không có nhà. Hai chị em lo sợ, đi ra cánh đồng tìm cũng không gặp. Gần đến buổi chiều, Sơn và chị chưa đòi được áo. Lan trách em:
- Sao em lại nghĩ đem cho nó cái áo ấy, có phải bây giờ mợ mắng chết không.
- Ai bảo chị về lấy? Nếu chị không về lấy thì em biết đâu?
Chị Lan đấu dịu:
- Thôi, bây giờ phải về nhà vậy chứ biết làm thế nào.
- Nhưng mà em sợ lắm.
Chị Lan thở dài, nắm chặt lấy tay em, an ủi:
- Đằng nào cũng phải về cơ mà. May ra có lẽ mợ không mắng đâu.
Hai chị em lo lắng, dắt nhau lẻn về nhà. Đến cửa, Sơn nghe thấy tiếng mẹ nói ở trong với tiếng một người đàn bà khác nữa, nghe quen quen. Lan dắt tay Sơn khép nép bước vào; hai chị em ngạc nhiên đứng sững ra khi thấy mẹ con Hiên đang ngồi ở cái ghế con trên đất trước mặt mẹ, tay cầm cái áo bông cũ.
Thấy hai con về, mẹ Sơn ngửng lên nhìn rồi nghiêm nghị bảo:
- Kìa, hai cô cậu đã về kia. Thế áo bông của tôi đâu mà tự tiện đem cho đấy?
Sơn sợ hãi, cúi đầu lặng im, nép vào sau lưng chị. Bác Hiên vừa cười vừa nói:
- Tôi về thấy cháu nó mặc cái áo bông tôi hỏi ngay. Nó bảo của cậu Sơn cho nó. Tôi biết cậu ở đây đùa, nên tôi phải vội vàng đem lại đây trả mợ. Thôi, bây giờ, xin phép mợ tôi về.
Mẹ Sơn hỏi:
- Con Hiên nó không có áo à?
- Bẩm nhà cháu độ này khổ lắm, chẳng để dành ra được đồng nào may áo cho con cả. Thành thử vẫn cái áo từ năm ngoài nó mặc mãi.
Mẹ Sơn với cái âu đồng lấy tiền đưa cho bác Hiên:
- Đây, tôi cho mượn năm hào cầm về mà may áo cho con.
Khi bác Hiên bước ra khỏi cửa, mẹ Sơn vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm ôm vào lòng mà bảo:
- Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta không sợ mẹ mắng ư?
*****

3 nhận xét:

  1. Bài viết lần này làm con xúc động quá.
    Đọc, thấy trên ti vi cảnh đồng bào miền Trung khốn đốn trong những đợt lũ liên tiếp, thấy cảnh một cụ già chạy nhanh thật nhanh đến đón lấy thùng mì gói…con buồn. Họ cũng giống như người thân của mình thôi. Con xin chia sẻ với Thầy, xin được chia sẻ với 11A2 những dòng văn của Phương Trinh, trong tập truyện tên là “Ánh sáng dưới lòng sông”, NXB Kim Đồng, năm 2005.

    Tuyến lũ (trích)
    Phái đoàn cứu trợ từ thành phố Hồ Chí Minh xuống, ghé vào từng nhà. Bình trông thấy có những bác tóc đã đổi màu, cả những anh, những chị lớn hơn nó chừng vài tuổi. Bình thấy cả những bắp chân nổi gân, những đôi môi tái xám. Kỳ lạ thật, không hiểu sao khi những bàn tay giá lạnh nắm lấy nhau, lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Bình lắng nghe cả những lời chào hỏi, động viên, đâu đó đã loáng thoáng tiếng cười. Đã có thuốc men, đã có gạo thay cho cháo húp lõng bõng cầm chừng. Má ơi, Tí ơi, Hậu ơi, lũ đã rút dần rồi đó! Hình như có nụ cười của Hậu thấp thoáng trong màu hoa điên điển, vàng ánh lên trong nắng. Những ngọn dừa xanh đã nhô khỏi mặt nước rồi đó, Hậu có thấy không?
    10-10-2001

    Trả lờiXóa
  2. Và Thạch Lam cũng đã là nhà văn se sắt trước “một chút âu yếm, một chút tình thương” phải không Thầy? xin cho con được chia sẻ với Thầy và các bạn..

    Nến cháy (trích)
    Phương Trinh
    Anh Mỹ không có ngày sinh nhật. Thuỳ lấy đại bữa nay làm sinh nhật cho anh.
    -Anh có còn nhớ đã từng nói với Thuỳ điều ước của mình không?
    -Nhớ chứ! Tui ước có một cái áo trắng thiệt trắng, sang thiệt sang, hổng có vàng khè như mấy cái áo dì Ba cho tui đâu. Tui bận nó vô, tui đi làm kỹ sư. Lúc đó chắc má Thuỳ sẽ không còn nói tui là thằng bụi đời trôi sông lạc chợ nữa…
    -Quà của anh nè! Mỡ ra đi!
    Đôi mắt Mỹ rực lên, có lẽ vì ánh sáng của ngọn nến hắt vào, tay anh luống cuống mở lớp giấy hoa một cách vụng về:
    -Trời ơi, cái áo! Cái áo mới tinh trắng bóc lên nè! Vải mát lạnh à! Bộ…của tui thiệt hả?
    Mỹ cầm chiếc áo trên tay, như cầm mơ ước của mình trên tay, như đang nâng niu tấm lòng của người bạn gái.
    -Thuỳ tặng anh đó! Mà anh Mỹ nè, sao anh ho hoài mà không chịu đi khám bệnh?
    Nỗi xúc động làm Mỹ chẳng nghe được câu hỏi của Thuỳ. Anh mỉm cười ngượng nghịu:
    -Sao Thuỳ tốt với tui quá vậy? Tui cứ tưởng Thuỳ không thích tui…
    Có tiếng mẹ Thuỳ gọi. Thuỳ quay đi vội vã:
    -Thôi anh Mỹ về đi, Thuỳ vô nhà nha!
    Cô vội vã đến nỗi không kịp nghe câu nói cuối cùng của Mỹ:
    -Thuỳ ơi, còn cây đèn cầy này. Thuỳ cho tui luôn nghe!
    Nghe tiếng ho của Mỹ từ xa, dì Ba ra mở cửa:
    -Tổ cha cái thằng trời đánh thánh vật, bệnh hoạn không lo, đi đâu ban hôm ban khuya?
    -Đi đâu thây kệ tui!
    -Mai đi khám đi! Mày khám, tao cho tiền, còn phải năn nỉ nữa hả? Mệt quá! Biết vậy hồi đó tao bỏ luôn ở “kinh tế mới” cho rữa xác ra!
    Mây đen của đêm tối dâng tràn khắp không gian. Mưa đổ rào rào trên mái nhà. Những giọt nước bé xíu làm cái lạnh ban đêm thêm cóng buốt. Sấm chớp vạch trên bầu trời những vết rạn sáng loé. Mỹ giật mình thức giấc. Lạnh quá, anh định thu người lại trong tấm mền. Nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, anh đem chiếc mền của mình ra đắp thêm cho dì Ba, miệng lẩm bẩm: “Tội nghiệp”. Không biết trong đầu anh đang nghĩ gì. Chớp lại loé sáng và rền vang, làm hiện ra dáng nằm co ro của anh và che lấp cả tiếng ho.
    Cái nắng ban trưa làm mồ hôi chảy nhẫy nhượi trên gương mặt dì Ba:
    -Mỹ, sao khám về nằm ườn đây? Để tao bán một mình từ sáng đến giờ. Mày sao vậy? Sao mặt xanh lè vậy?
    -Bác sĩ nói…tui sắp chết rồi! Tui bị cái cục bướu gì đó, nằm ngay cổ, mà di căn xuống gan. Ổng nói hết chữa rồi.
    -Sao hổng chữa được? Bệnh gì mà chữa hổng được? Mổ đi, lấy cục bướu ra, hết liền! Để tao cho tiền.
    -Không mổ được!
    -?!
    -Thôi, bà đi ra đi!
    Còn lại một mình, Mỹ giở món quà ra, cái áo trắng mới run run trong tay anh. Thuỳ ơi! Anh không muốn chết! Sao bác sĩ lại nói với anh điều đó? Ông ấy là người xấu. Chỉ có Thuỳ tốt với anh. Chưa từng có ai tốt như Thuỳ. Anh muốn sống, muốn đi học bổ túc, rồi còn làm kỹ sư…
    Cây nến nhỏ Thuỳ tặng hôm nào được cắm trên bàn theo ý Mỹ. Nó đang đốt cạn mình để thắp sáng cháy dần đến giọt cuối cùng. Mỹ nói bằng cái giọng nghèn nghẹn như bị chặn lại:
    -Dì Ba, hổng có ruột rà mà dì ẵm tui từ rừng về thành phố. Tui không cha không mẹ nhưng mà tui có dì. Thuỳ ơi, tui bận áo Thuỳ tặng nè, Thuỳ thấy có đẹp không?
    Mỹ gượng ngồi dậy khiến dì Ba và Thuỳ vội vàng đỡ lấy. Mỹ mở to mắt ra như cố thu vào thuỷ tinh thể của mình những dáng hình quen thuộc. Phút chốc, đôi mắt anh rực lên, lấp lánh. Ánh sáng vàng đượm của ngọn nến soi rõ ba bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
    -Lỡ tui có bề gì, Thuỳ với dì Ba đừng buồn, đừng khóc nhiều nghen…
    3-2-2002

    Con kính chúc Thầy, kính chúc Cô thật nhiều sức khoẻ, chúc các bạn khoẻ và thi tốt nha.

    Trả lờiXóa
  3. Con kính mong Thầy những điều tốt đẹp nhất.
    Thầy ơi, hôm nay con đã được học một bài học, làm con nhớ đến entry của Thầy, làm con nhận ra những điều con viết ở trên đây, những điều con cảm hồi trước là còn chưa hiểu hết.
    Con nhớ mãi hôm thứ ba 9/11 ấy, hôm đó người chú của con hấp hối rồi qua đời, hôm đó con không đi học. Từ bệnh viện, rồi từ nhà chú về, lòng con nghĩ nhiều thứ lắm. Rồi đến chiều, con mệt quá, con vào blog và lại đọc được thêm một entry nhiều cảm xúc. Nhưng những gì con cảm lúc đó cũng chẳng là bao hết, Thầy ạ.

    Trả lờiXóa