tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post1771417429695522293..comments2023-07-02T19:57:22.286+07:00Comments on Chuyên Trần Đại Nghĩa _ 11A2, lớp thầy Djinh: Lập đôngtdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.comBlogger3125tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-15522100752883622662011-01-19T05:26:00.695+07:002011-01-19T05:26:00.695+07:00Con kính mong Thầy những điều tốt đẹp nhất.
Thầy ơ...Con kính mong Thầy những điều tốt đẹp nhất.<br />Thầy ơi, hôm nay con đã được học một bài học, làm con nhớ đến entry của Thầy, làm con nhận ra những điều con viết ở trên đây, những điều con cảm hồi trước là còn chưa hiểu hết. <br />Con nhớ mãi hôm thứ ba 9/11 ấy, hôm đó người chú của con hấp hối rồi qua đời, hôm đó con không đi học. Từ bệnh viện, rồi từ nhà chú về, lòng con nghĩ nhiều thứ lắm. Rồi đến chiều, con mệt quá, con vào blog và lại đọc được thêm một entry nhiều cảm xúc. Nhưng những gì con cảm lúc đó cũng chẳng là bao hết, Thầy ạ.Anonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-67611070945572614622010-11-09T16:55:43.396+07:002010-11-09T16:55:43.396+07:00Và Thạch Lam cũng đã là nhà văn se sắt trước “một ...Và Thạch Lam cũng đã là nhà văn se sắt trước “một chút âu yếm, một chút tình thương” phải không Thầy? xin cho con được chia sẻ với Thầy và các bạn..<br /><br />Nến cháy (trích)<br />Phương Trinh<br />Anh Mỹ không có ngày sinh nhật. Thuỳ lấy đại bữa nay làm sinh nhật cho anh.<br /> -Anh có còn nhớ đã từng nói với Thuỳ điều ước của mình không?<br /> -Nhớ chứ! Tui ước có một cái áo trắng thiệt trắng, sang thiệt sang, hổng có vàng khè như mấy cái áo dì Ba cho tui đâu. Tui bận nó vô, tui đi làm kỹ sư. Lúc đó chắc má Thuỳ sẽ không còn nói tui là thằng bụi đời trôi sông lạc chợ nữa…<br /> -Quà của anh nè! Mỡ ra đi!<br />Đôi mắt Mỹ rực lên, có lẽ vì ánh sáng của ngọn nến hắt vào, tay anh luống cuống mở lớp giấy hoa một cách vụng về:<br /> -Trời ơi, cái áo! Cái áo mới tinh trắng bóc lên nè! Vải mát lạnh à! Bộ…của tui thiệt hả?<br />Mỹ cầm chiếc áo trên tay, như cầm mơ ước của mình trên tay, như đang nâng niu tấm lòng của người bạn gái. <br /> -Thuỳ tặng anh đó! Mà anh Mỹ nè, sao anh ho hoài mà không chịu đi khám bệnh?<br />Nỗi xúc động làm Mỹ chẳng nghe được câu hỏi của Thuỳ. Anh mỉm cười ngượng nghịu:<br /> -Sao Thuỳ tốt với tui quá vậy? Tui cứ tưởng Thuỳ không thích tui…<br />Có tiếng mẹ Thuỳ gọi. Thuỳ quay đi vội vã:<br /> -Thôi anh Mỹ về đi, Thuỳ vô nhà nha!<br />Cô vội vã đến nỗi không kịp nghe câu nói cuối cùng của Mỹ:<br /> -Thuỳ ơi, còn cây đèn cầy này. Thuỳ cho tui luôn nghe!<br />Nghe tiếng ho của Mỹ từ xa, dì Ba ra mở cửa:<br /> -Tổ cha cái thằng trời đánh thánh vật, bệnh hoạn không lo, đi đâu ban hôm ban khuya?<br /> -Đi đâu thây kệ tui!<br /> -Mai đi khám đi! Mày khám, tao cho tiền, còn phải năn nỉ nữa hả? Mệt quá! Biết vậy hồi đó tao bỏ luôn ở “kinh tế mới” cho rữa xác ra!<br />Mây đen của đêm tối dâng tràn khắp không gian. Mưa đổ rào rào trên mái nhà. Những giọt nước bé xíu làm cái lạnh ban đêm thêm cóng buốt. Sấm chớp vạch trên bầu trời những vết rạn sáng loé. Mỹ giật mình thức giấc. Lạnh quá, anh định thu người lại trong tấm mền. Nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, anh đem chiếc mền của mình ra đắp thêm cho dì Ba, miệng lẩm bẩm: “Tội nghiệp”. Không biết trong đầu anh đang nghĩ gì. Chớp lại loé sáng và rền vang, làm hiện ra dáng nằm co ro của anh và che lấp cả tiếng ho. <br />Cái nắng ban trưa làm mồ hôi chảy nhẫy nhượi trên gương mặt dì Ba:<br /> -Mỹ, sao khám về nằm ườn đây? Để tao bán một mình từ sáng đến giờ. Mày sao vậy? Sao mặt xanh lè vậy?<br /> -Bác sĩ nói…tui sắp chết rồi! Tui bị cái cục bướu gì đó, nằm ngay cổ, mà di căn xuống gan. Ổng nói hết chữa rồi. <br /> -Sao hổng chữa được? Bệnh gì mà chữa hổng được? Mổ đi, lấy cục bướu ra, hết liền! Để tao cho tiền.<br /> -Không mổ được!<br /> -?!<br /> -Thôi, bà đi ra đi!<br />Còn lại một mình, Mỹ giở món quà ra, cái áo trắng mới run run trong tay anh. Thuỳ ơi! Anh không muốn chết! Sao bác sĩ lại nói với anh điều đó? Ông ấy là người xấu. Chỉ có Thuỳ tốt với anh. Chưa từng có ai tốt như Thuỳ. Anh muốn sống, muốn đi học bổ túc, rồi còn làm kỹ sư…<br />Cây nến nhỏ Thuỳ tặng hôm nào được cắm trên bàn theo ý Mỹ. Nó đang đốt cạn mình để thắp sáng cháy dần đến giọt cuối cùng. Mỹ nói bằng cái giọng nghèn nghẹn như bị chặn lại:<br /> -Dì Ba, hổng có ruột rà mà dì ẵm tui từ rừng về thành phố. Tui không cha không mẹ nhưng mà tui có dì. Thuỳ ơi, tui bận áo Thuỳ tặng nè, Thuỳ thấy có đẹp không?<br />Mỹ gượng ngồi dậy khiến dì Ba và Thuỳ vội vàng đỡ lấy. Mỹ mở to mắt ra như cố thu vào thuỷ tinh thể của mình những dáng hình quen thuộc. Phút chốc, đôi mắt anh rực lên, lấp lánh. Ánh sáng vàng đượm của ngọn nến soi rõ ba bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. <br /> -Lỡ tui có bề gì, Thuỳ với dì Ba đừng buồn, đừng khóc nhiều nghen… <br />3-2-2002<br /><br />Con kính chúc Thầy, kính chúc Cô thật nhiều sức khoẻ, chúc các bạn khoẻ và thi tốt nha.Ngọc Nguyênhttps://www.blogger.com/profile/00044018283629059678noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-16206498080191393482010-11-09T16:54:44.120+07:002010-11-09T16:54:44.120+07:00Bài viết lần này làm con xúc động quá.
Đọc, thấy t...Bài viết lần này làm con xúc động quá.<br />Đọc, thấy trên ti vi cảnh đồng bào miền Trung khốn đốn trong những đợt lũ liên tiếp, thấy cảnh một cụ già chạy nhanh thật nhanh đến đón lấy thùng mì gói…con buồn. Họ cũng giống như người thân của mình thôi. Con xin chia sẻ với Thầy, xin được chia sẻ với 11A2 những dòng văn của Phương Trinh, trong tập truyện tên là “Ánh sáng dưới lòng sông”, NXB Kim Đồng, năm 2005. <br /><br />Tuyến lũ (trích)<br />Phái đoàn cứu trợ từ thành phố Hồ Chí Minh xuống, ghé vào từng nhà. Bình trông thấy có những bác tóc đã đổi màu, cả những anh, những chị lớn hơn nó chừng vài tuổi. Bình thấy cả những bắp chân nổi gân, những đôi môi tái xám. Kỳ lạ thật, không hiểu sao khi những bàn tay giá lạnh nắm lấy nhau, lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Bình lắng nghe cả những lời chào hỏi, động viên, đâu đó đã loáng thoáng tiếng cười. Đã có thuốc men, đã có gạo thay cho cháo húp lõng bõng cầm chừng. Má ơi, Tí ơi, Hậu ơi, lũ đã rút dần rồi đó! Hình như có nụ cười của Hậu thấp thoáng trong màu hoa điên điển, vàng ánh lên trong nắng. Những ngọn dừa xanh đã nhô khỏi mặt nước rồi đó, Hậu có thấy không?<br />10-10-2001Ngọc Nguyênhttps://www.blogger.com/profile/00044018283629059678noreply@blogger.com