tag:blogger.com,1999:blog-91763705667744868542024-03-13T09:19:48.840+07:00Chuyên Trần Đại Nghĩa _ 11A2, lớp thầy DjinhBất cận nhân tìnhtdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.comBlogger125125tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-25349499075442477732013-02-12T07:02:00.001+07:002013-02-12T07:02:19.610+07:00Mùng ba Tết thầytdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-14366680107146539032012-12-21T21:12:00.001+07:002012-12-23T12:49:39.331+07:00Đông chí 2012 _ Ngày tận thế _ End of the world<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><strong>1.</strong> <em><strong>Ngày đông chí </strong></em></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> 21/12/2012, tất cả các hành tinh trong hệ mặt trời sẽ xếp thẳng hàng dẫn đến cộng hưởng lực hấp dẫn làm suy yếu từ trường Trái đất và bức xạ Mặt trời sẽ quét sạch mọi sự sống.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Google vietnam: “Ngày tận thế” Khoảng 11.100.000 kết quả (0,16 giây)</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Google english: “End of the world” About 3,150,000,000 results (0.24 seconds)</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> <em><strong>Từ khóa:</strong></em> ngày tận thế là cụm từ “hot” nhất trong cả tháng nay. Trường đồng nghĩa: thảm họa, bế tắc, bi kịch, bó tay, đại hồng thủy, sóng thần, tuyệt chủng …</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<em><strong><span style="font-size: large;">Nguồn gốc, điển cố:</span></strong></em></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Truyện cổ <em>Sự tích Hồ Ba Bể</em> của người Việt; Truyện <em>Quả bầu mẹ</em> của người Ba Na; Trong <em>Kinh Thánh</em> có nói về trận đại hồng thủy và con tàu của Noah; Truyền thuyết Trung Hoa có <em>Đại Vũ trị thủy</em>; Lịch của người Maya cổ đại; Sấm truyền của Notrasdamus…</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">2. Có dịp xem và biết được nhiều phim hay:</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>2012</em></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>Armargeddon</em> - Ngày tận thế</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>Independence day</em> - Ngày độc lập</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>I am legend</em> - Tôi là huyền thoại</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>The day after tomorrow</em> – Ngày kinh hoàng</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>The day the Earth stood still</em> – Ngày Trái đất ngừng quay</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>Seeking a friend for the End of the World</em> - Tri kỷ ngày tận thế</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>Battle Los Angeles</em> - Thảm họa Los Angeles, 2011</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>After shock</em> - Đường Sơn đại địa chấn, 2010</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>Knowing</em> – Hỗn số tử thần </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> - <em>Haeundae</em> - Sóng thần ở Haeundae, 2009</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Xem xong những bộ phim này, nhiều câu hỏi tự đến với ta: Nếu ngày mai ta chết? Ai là người ta muốn chia sẻ những giây phút cuối cùng trong cuộc sống? Điều gì là quan trọng nhất với ta trên đời?</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">3. Đã có những ngày tận thế trong đời, cái chết ngay trước mặt. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Bị xe máy tông ở chợ Bàn Cờ đâu hồi 3,4 tuổi gì đó, giờ vẫn còn vết sẹo; Nguyễn Thành Trung oanh tạc sân bay Tân Sơn Nhất, bom rơi trước mặt; xe jeep của bác Sáu lật nhào xuống ao; năm 1977, đói, không có cái gì để ăn; hai lần sém chết đuối ở quê; một lần chết cháy hụt ở Gò Vấp; và… má mất.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">4. Nhiều khi sống mà không bằng chết cũng là tận thế tới nơi.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Lúc Ngọc Thảo vào phòng cách ly ở sân bay.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Lúc mới yêu người: người đi lấy chồng.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Lúc bạn già cấp cứu.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Lúc không nói được tiếng người khi đứng trước những bất công, trước tội ác…</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">5. Nhớ má năm xưa:</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Cũng rang gạo, bỏ vào cái túi vải đỏ, đâm muối mè, mua đèn cầy, lấy mấy cái thùng nhựa đựng nước và còn nói nhiều nữa… </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Hồi năm Y2K, má cũng đi mua gạo, cũng lảm nhảm như hồi sau giải phóng…</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"> Phải giờ còn má nói cho vui cửa vui nhà. Cái điệp khúc đáng ghét kia giờ có vàng cũng không nghe được nữa: “<em>Chịu khó chút đi con! Lỡ có gì…!</em>”</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-21654224408566815612011-12-14T22:04:00.000+07:002011-12-14T22:04:33.178+07:0014/ 12Ngày ngắn nhất sau một đêm dài nhất.<br />
13/ 12, thêm một mùa giáng sinh trong đời làm con của mátdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-22371270144012807552011-11-18T17:01:00.002+07:002011-11-19T08:59:15.143+07:00Tri ân<div style="text-align: justify;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/-alkYSQFaXlY/TsYs8WlpEdI/AAAAAAAADoE/kFRXT6bfMgk/s1600/2011-DeJinh.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="312" src="http://1.bp.blogspot.com/-alkYSQFaXlY/TsYs8WlpEdI/AAAAAAAADoE/kFRXT6bfMgk/s400/2011-DeJinh.jpg" width="400" /></a></div><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;">Cảm ơn Phú Lộc và Gia đình</div><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/-g41LtpHzsZ8/TscMo5QHmgI/AAAAAAAADoM/3uPnrhgegB8/s1600/2011_DeJinh2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="http://2.bp.blogspot.com/-g41LtpHzsZ8/TscMo5QHmgI/AAAAAAAADoM/3uPnrhgegB8/s400/2011_DeJinh2.jpg" width="400" /></a></div><div style="text-align: center;">Đơn sơ và ấm áp</div><br />
</div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-54459469481928516682011-08-25T22:25:00.001+07:002011-08-25T22:26:27.886+07:00Lang thang<div style="color: black;"><br />
</div><div align="left" class="MsoListParagraphCxSpFirst" style="color: black; text-align: left; text-indent: -18pt;"><span style="font-size: 14pt;">1.<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span><span style="font-size: 14pt;">Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt.</span></div><div align="left" class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="color: black; text-align: left; text-indent: -18pt;"><span style="font-size: 14pt;">2.<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span><span style="font-size: 14pt;">Nắng Paris, Nắng Sài Gòn</span><span style="font-size: 14pt;"></span></div><div align="left" class="MsoListParagraphCxSpLast" style="color: black; text-align: left; text-indent: -18pt;"><span style="font-size: 14pt;">3.<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span><span style="font-size: 14pt;">Nhất tướng công thành vạn cốt khô.</span></div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-16017794086560978522011-08-13T22:23:00.001+07:002011-08-13T22:28:29.193+07:00Trung nguyên<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: x-large;">Đọc “má” của Nguyễn Ngọc Tư</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><b><span style="font-size: x-large;">Lời cho má</span></b></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: small;">http://www.vannghesongcuulong.org/vietnamese/vanhoc_tacpham.asp?page=3&LOAIID=2&TGID=218&TPID=1121</span><br />
<span style="font-size: small;"></span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Bây giờ không biết đã mấy mùa tôm rồi tôi trở thành một đứa - con - hàng - xóm. Bao lâu rồi con không còn lẽo đẽo theo gót má để chia chút dãi dầu, hả má ơi? Bao lâu rồi má không còn dịp để dạy con hiểu được ý nghĩa của giọt mồ hôi rơi xuống…</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Má tôi là nông dân, suốt quãng thời gian cầm bút, mỗi khi tôi viết về người nông dân tôi lại nghĩ tới má. Trong tôi hiện lên đôi bàn chân ngắn, bè ra vững chãi, những cái móng chân khắng phèn, dày, đầy xơ. Một khuôn mặt sạm đen nữa đêm thao thức, nghe gió về lo lúa đang trổ ngoài đồng bị lem lép hạt. Một mái tóc bạc trắng, những sợi tóc sâu loăn quăn mọc trên đỉnh đầu, đám con cháu hăm he nhổ hoài mà chưa có ngày nào má thảnh thơi. Một dáng người chắc đậm tong tả đội rau đi chợ trong sương sớm. Một đôi tay cục mịch với những đốt xương thô mà sàng gạo như múa trong trưa vắng. Một bóng người sương khói ngồi tan nồi đất, cái mùi cám khét ngọt, nghe nỗi nhớ quê dậy động trong lòng.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Không có gì khác đâu, cũng như mọi bà má quê khác, má tôi cũng hiền lành, tháo vát, giỏi giang... má tôi cũng có những đứa con không bao giờ nhớ tuổi má, không bao giờ nhớ thời thanh xuân của má. Nhưng má không buồn, chỉ buồn khi tôi về, ngồi than bên bậc cửa, làm cái nghề viết văn cô độc, cực khổ quá má ơi, má tôi lặng lẽ buồn hiu. Buồn vì không hiểu văn chương, không thể dìu dắt, nâng đỡ tôi trên con đường nhọc nhằn đó, nhưng má không hay rằng má giúp tôi nhiều lắm.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Bảy tuổi, má dạy tôi trồng rau, tưới rẫy. Tôi lon ton đi chặt cây, kiếm sậy về cho má làm giàn cho dưa leo, mướp, đậu rồng. Những buổi chiều còn nắng, má xới đất, lên giồng, tôi lấy dao phay băm cho đất tơi ra để kịp lúc ba đi làm về gieo hạt cải. Ba má quẩy tưới thùng to, tôi nơ thùng nhỏ, nước sánh ra ướt đầm đìa. Tôi biết chổng mông ngồi rửa rau cần, ngò gai ở cầu ao cho má bó từng lọn nhỏ, tay tôi mới bợt bạt một chút má đã xót xa, kẽ tay má đầy những mảng nước ăn, đau nhức tới từng đốt xương sao má không than hả má. Nửa khuya ra chợ, tôi xách cái giỏ nhỏ chỉ đựng ghế ngồi với mấy cái bao trãi để bày hàng, má đội thúng ngò, má cứ hỏi có lạnh lắm hôn con, gió bấc thì cứ hiu hắt cắt da, nước từ cái thúng đội đầu cứ nhỏ long tong xuống đôi vai má. Khi đó tôi không hề biết hỏi, má ơi má có lạnh không, mà, chỉ câu nói của tôi, má ấm lòng biết chừng nào.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Năm tôi mười tuổi, cả xóm rủ nhau làm nấm mèo. Má cũng cố làm thêm lúc nông nhàn để tăng thu nhập.. Sau mỗi buổi học, mấy anh em tôi với má bơi xuồng đi hàng năm ba cây số mua so đũa. Anh tôi đốn, róc cành xong, hai má con tôi vác xuống xuồng, sợ phía tôi nặng, má gánh tới nữa thân cây, tôi chỉ te tái vịn hờ một đầu còn lại mà tưởng mình mạnh giỏi, cái cây bự chảng vầy sao mà vác nhẹ hẩng nhẹ hơ. Đường về nhà phải qua con đập, thường là quăng cây lên để kéo xuồng qua, những lúc mưa nhiều, đập xã, nước từ trong kinh tràn ra như thác, nước cứ lăm lăm nhấn chìm chiếc xuồng khẳm lừ tìm cách đi ngược vào. Má chống chỏi đằng lái, tôi nhảy ào xuống nước nắm mũi xuống kéo đi, qua đập, ướt như con chuột, má khen tôi giỏi mà sao nước mắt má rươm rướm vậy. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Làm nấm mèo cực nhất là lúc vô mùa, phải cưa cây thành khúc, đóng lổ, vô meo… cũng không lâu nhưng đủ để vai má tôi cấn hằn những cái rảnh sâu sần như vỏ cây so đũa, đủ để mấy đầu ngón tay ám mủ và bàn tay cầm búa chai rộp lên…</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Coi lại, hồi nào tới giờ, nhà tôi làm nghề gì cũng cực thấu trời thấu đất, làm gì cũng nặng nhọc, cũng có thể đong mồ hôi bằng khạp, bằng lu. Mà, dù có làm gì thì má tôi cũng là người gánh chịu nhọc nhằn hơn hết thảy, ba tôi chỉ hụ hợ chút việc mỗi khi tan sở, má không buồn, má nói, ổng đi làm cách mạng mà. Tôi mười bảy tuổi, thôi học, theo má bán gạo, cám. Ngày nào má cũng bơi một hai xuồng gạo từ máy chà chở len lỏi theo dòng kinh dày những cây cầu khỉ để mang gạo bán tận nhà người ta. Tôi ngồi đằng mũi, qua cầu cao thì lấy trớn đẩy cho xuồng đi nhanh, cầu thấp lè tè không quá mũi xuồng, không đi được tôi giở cầu cho má bơi. Tôi học từ má, rằng gạo Một Bụi dài, thon, óng ả, gạo Tiên Lùn hạt ngắn, đục như nếp, bầu bĩnh, gạo Nàng Gáo tròn vo, cụt lủn, no căng… Gạo càng trong càng cứng, khô cơm, gạo đục, có ngòi là cơm mềm cơm dẻo… Lăn lóc với bụi cám, tôi nghiện luôn cái mùi thơm nồng nàn đó. Má nói rằng, mùi gạo đầu mùa khác mùi gạo cuối mùa, mùi gạo trắng khác với mùi gạo lức, và cho tới bây giờ, mỗi khi bưng chén cơm, tôi lại nhớ cái vị béo ngầy ngậy, ngọt ngào tinh khiết của gạo sống.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Bán gạo cũng có cái cực trần ai khoai củ của nghề bán gạo nhưng má tôi gắn bó với nghề rất lâu, chắc vì nó gần gủi với hạt lúa, cánh đồng, nơi cả đời nông dân má tôi dầm dãi. Tôi còn nhớ như in những mùa hạn, nước dưới kinh rút, chiếc xuồng không còn không thể chống trên lòng lạch cạn teo, má nghĩ ra cách tải gạo, cám bằng xe đạp (Ôi ! cái thuở sao nghèo quá là nghèo). Bao gạo để dài theo sườn xe, má ngồi yên sau chồm hai tay cầm lái, xoạt chân ra phía trước để đạp. Má con tôi suốt ngày dưới nắng cồng cồng đạp xe trên con đường lởm chởm đá. Sau này, tôi còn có thể một tay vịn bao gạo đặt ở yên sau, chân đạp cuống cuồng, tay kia cố kềm giữ tay lái đang lắc lia lắc lịa, cái bánh xe trước lúc nào cũng muốn chỏng lên trời. Ai khen tôi giỏi lòng má tôi cũng đau, vì đã để tôi dang dỡ con đường học tập. Lúc đó tôi chưa biết nói, “chừng nào nhà mình khá giả rồi con đi học lại, má lo gì”, chỉ một câu thôi sẽ an ủi lòng má biết bao nhiêu.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Những câu đáng nói thì vì vô tâm, khờ dại nên không nói, những câu không đáng nói thì cũng vì vô tâm, dại khờ nên đã nói rồi, không lấy lại được. Vẫn còn những ngày dài phía trước, mai tôi sẽ về thưa với má, dù tôi nói câu này dù hơi trễ tràng nhưng có còn hơn không, rằng chưa có bao giờ má dạy tôi viết văn, nhưng những gì tôi viết ra đều mang hơi thở cuộc sống mà má trao tặng. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Bây giờ không biết là đã mấy mùa tôm rồi má với ba tôi xa nhà cất cái chòi giữa đồng vắng xoay xở, vật lộn với con tôm trên những cái đầm chang chang nắng. Cũng từng ấy thời gian, ngày hai buổi sáng, chiều tôi quanh quẩn bên bàn giấy, sớm uống cà phê tối ngồi quán nhậu. Những con chữ bỏ đi xa, những câu văn trốn bặt. Mai mốt đây viết tặng má còn không xứng thì viết cho ai nữa bây giờ.</span></div><div style="text-align: center;"><span style="font-size: large;">***** </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: x-large;">Chợ của má</span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: small;">http://www.vannghesongcuulong.org/vietnamese/vanhoc_tacpham.asp?TPID=3225&LOAIID=21&LOAIREF=1&TGID=218<br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Tôi gọi những cái chợ ruộng dân dã này là chợ của má. Bởi nó hiền lành, lam lũ như má, bởi chợ nhỏ nhoi, khiêm tốn như má, nhưng nó mang một cái hồn sâu, mênh mông lắm nên người ta nhắc nhớ hoài, thương hoài như thương... má vậy.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Bất cứ khu chợ thực phẩm nào ở thành phố Cà Mau cũng có một góc nhỏ dành cho người chợ ruộng. Chợ bắt đầu từ tiếng xe lam chở hàng lặc lè, ậm ì trong buổi sớm, bằng tiếng trò chuyện êm đềm, bằng đôi tay oằn, đôi chân mỏi. Chợ bắt đầu bằng những cái bao ni-lông trải ra nền đất. bàn tay nào bày ra đó mấy trái dừa khô, mấy nải chuối vàng, con vịt lạc cạc bên rổ trứng. Trên thúng, trên nia lún phún nhô lên những ngọn rau uống sương cong cong.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Hầu như tất cả rau trái ở quê mình có, ở chợ ruộng có. Từ rau muống, rau lang, mồng tơi, bù ngót đến lá chuối xanh, lá dứa, bó sả, nhúm ớt... Rồi cá, rồi gà, vịt, chuột đồng... Ngày rằm, ngày ba mươi, chợ trang điểm bằng bông trang được cột thành khóm đỏ tươi bán cho những người cúng bàn thờ Phật. Mồng hai, mười sáu, chợ lúc nhúc những chú gà non tơ. Trời hạn, chợ bày thúng rau đắng đất run rẩy xanh cho ta thèm một nồi cháo tống. Bữa nắng chiều, chợ có rễ tranh, mía lau... Mưa xập xoài, chợ lổn nhổn ốc lát bán kèm lá ổi, lá sả. Những con ốc lát vừa cựa mình trở dậy từ đất, thịt cứ ngọt lừ. Cũng cử này, người ta bán xổi rau muống đồng, loại rau muống bị chìm trong nước nhú lên những cái đọt non mềm, cỡ một gang tay, trắng nõn, tưởng như có thể bẻ bằng mắt một cái “bụp” ngon ơ. Mùa nào thức ấy. Nhưng có hôm ta thèm thứ trái mùa lại gặp ở đây thứ trái mùa. Vô tình, chính con người nón rách áo túi cùng những món hàng đã khoác lên cho chợ ruộng một cái áo bình dị, một linh hồn hiền hậu mà rất đỗi thiêng liêng. Thêm vào đó một chút thâm trầm dân dã. Thì có gì dân dã bằng nắm rau càng cua mọc từ chái hè, mấy trái bình bát chín hườm mọc từ hào ranh, rổ đọt lúa hái từ sân trước.....</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chỉ có vậy mà những nội trợ đảm đang mê đắm mê đuối chợ này. Họ mua được nhiều rau tươi, cá tươi, giá lại rẻ do gần như người bán chỉ lấy công làm lời. Họ mua được đầy ắp lòng tin từ bàn tay cần cù của những tấm lòng nông dân chân chất. Và những người xa quê đỡ nhớ quê nhà.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Những người ra chợ Cà Mau đều từ ngoại thành, từ những địa danh như Bà Bèo, Đàn Âm, Nhà Phấn, Tân Thành, An Xuyên vốn có truyền thống trồng rau, đi chợ.. Lọn rau muống giá 150 đồng, nhúm đọt chùm ruột giá 500 đồng, xấp lá chuối 1000 đồng... học cũng tích cóp tháng ngày. Thật ra, nhà nào cũng có một vài công ruộng nhưng “ngồi không ăn lúa kho cũng hết, nên đi bán kiếm ít đỉnh tiền”. Khuya sớm gánh gồng đi chợ, chợ tan, các mẹ, các chị về nhà, lua vội vài chén cơm, lại tần tảo quẩy giỏ, cầm dao ra vườn lo buổi chợ mai. Cắt, lặt, rửa, bó lọn... loay hoay cũng đến tận chiều. Bàn tay thấm nước, nhăn nheo, bàn tay tái nhợt. Vậy mà buồn (chắc là nông dân ai cũng buồn kiểu này), họ không định đoạt được giá cả món hàng. Nó có thể rẻ, rất rẻ (mồ hôi có rẻ vậy bao giờ).</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Đội rau đi chợ trở thành một công việc đẹp của người nông dân tự đời nào không biết. Tìm được một người đi chợ lâu năm không khó, chỗ này, đằng kia đều có mặt những người dì “tính từ hồi đó đến giờ tui đi đứt cỡ 50 đôi dép Lào”. Họ là những người gắn bó máu thịt với cảnh chợ quê này không chỉ vì mưu sinh mà là mối gắn bó thiêng liêng. Không có rau, không đi chợ, đâm... buồn.. Có người lặn lội đi bán từng trái bình bát chín, không đủ tiền đi xe thì đi bộ, “miễn sao đỡ ghiền chợ. Ở nhà buồn tay buồn chân, đi bán, một trăm đồng cũng đỡ một trăm”. Những đồng tiền nhỏ nhoi nhưng đầy niềm vui bởi nó được làm ra từ giọt mồ hôi mặn, từ tấm lòng lương thiện, thẳng ngay.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Những chuyến hàng lại ra chợ vào buổi sớm mai.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Nên sáng nay con đứng nhìn và con nhớ má. Ngày xưa, có phải má con mình ngồi đằng kia, trong góc đó? Và con ngồi chồm hổm, mắt ngó về ông già bán kẹo mà tay chắt chiu rổ trứng gà con con. Ôi! Nhớ hồi xưa quá, má há?</span></div><div style="text-align: center;"><span style="font-size: large;">***** </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: x-large;">Sân nhà</span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: small;">http://www.viet-studies.info/NNTu/NNTu_SanNha.htm<br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Má buồn thiệt buồn khi nhắc lại hồi con gái má chừng mười, mười hai tuổi, “nhà mình nghèo quá, má không lo cho bây được đủ đầy…”. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Tôi cười giòn, trời đất, thiệt thòi gì đâu, má quên rồi sao? Những củ khoai lang còn ấm má mang về khi tan chợ, những bộ quần áo mới má thắt thẻo chắt mót từng lọn rau, bó cải để sắm cho con, chiếc xe đạp nhỏ - món quà từ tháng lương của ba để con tới trường… Và con có cả một vạt sân vàng nắng… </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Tôi nhớ, sân nhà mình chỉ nhỏ bằng hai tàng cây trứng cá. Nó lọt thỏm giữa ngôi nhà xam xám thấp tè và những giồng rau xanh biếc ngoài kia. Phía bìa sân, ba đặt cái bàn thờ Thông Thiên nho nhỏ, bát cắm nhang để giữa hai hũ gạo, muối (hết thảy mấy thứ đó cũng nhỏ xíu), buổi chạng vạng, gió phiêu phiêu mang hương nhang bay lãng đãng trước nhà. Ranh giới giữa sân với vườn rau là những cái mương nhỏ tạo thành do má tôi lấy đất lên giồng. Sát hàng ba có một luống hẹ kiểng, trổ bông tím rập rờn suốt hai mùa nắng, mưa. Nhà tôi nghèo nên trồng loại bông coi cũng bình thường quá đỗi, lúc Tết, cũng chỉ thêm bông vạn thọ, mồng gà. Nhưng tôi chẳng có gì tiếc nuối khi nhà mình chẳng có mai, đào… Vạn thọ cũng có cái vui của vạn thọ (câu này tôi học trong Gala cười 2003 : “Bánh giò cũng có cái giá của bánh giò”), bởi những cây hoa bình dị ấy chính tay tôi gieo trồng giáp biên sân. Bữa hai chín Tết, má phơi lá chuẩn bị gói bánh, tôi ngẩn ngơ nhìn “bức tranh” sân của mình, trời đất, sao mà đẹp dữ ôn vậy không biết, viền quanh những tàu chuối xanh rờn là hàng trăm đóa hoa vàng rực rỡ. Tôi đứng ở đó, tự hào nhìn sự sống nở hoa từ bàn tay nhỏ nhoi, xương xẩu của mình (bàn tay xưa rày chỉ biết cầm đũa ăn cơm và… chơi chuyền). </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Rồi hoa tàn, rồi mùa nắng hết. Mưa bắt đầu xập xoài, báo mùa đang đi tới. Tôi lóp ngóp xách rổ chận bắt mấy con cá rô ốm nhách, dài nhằng, mình đầy nhớt xăng xái lóc lên sân. Mặt sân đã ngấm mưa, đất vỡ ra, tràn xuống những chỗ nẻ. Nước lên săm sắp, ba phải kê đá tảng để có lối đi vào nhà. Không còn chỗ chơi rượt bắt, nhảy dây…, tôi bắc cái ghế ngồi học bài ngoài hàng ba, lâu lâu lại ngóng phía chân trời, coi xuyên qua đám mưa mịt mùng kia, có tia nắng nào hửng lên không ? Chà chà, chỉ cần đủ ba nắng, sân - thiên - đường của mình lại ráo hoảnh, sạch bong cho mà coi. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Bây giờ nhớ lại, thấy lạ, lạ quá chừng… Sân nhà mình hồi ấy có rộng mấy đâu, chỉ có khoảng trời là lồng lộng phía trên đầu, nhưng đã đi hết cả tuổi thần tiên rồi, sao tôi vẫn còn nhớ tiếc. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chứ không à? Những đứa bạn dễ thương, những trò chơi tuổi nhỏ, cái xích đu tự tạo mắc lên cành cây bằng mấy cọng dây chuối, con dế gáy te te hoài dưới tấm đá chẻ bên góc nhà, tôi nhớ cả tiếng má rầy khi tôi trốn ngủ trưa lén ra sân ạch đụi nhảy dây. Suốt một mùa hạn, đám vú sữa đất mọc trên mặt sân chẳng thể nào ra lá mới, coi xo cò, tội nghiệp…(thì có sáng nào, chiều nào mà đám trẻ không chạy nhảy ở đó đâu). Coi lại, hồi nhỏ, tôi lang thang ngoài sân, vườn nhiều hơn trong nhà, trên mình đầy sẹo lớn nhỏ (mà, hỏi “lý lịch” của chúng, lắm khi tôi còn không nhớ hết); da vừa đen vừa mốc cời mốc thếch vì lấm lem bụi đất. Lúc tan bạn rồi, còn một mình, tôi vẫn thường thẩn thơ ở đó, mơ màng nghe bầy chim sâu, chim sẻ ríu rít cãi nhau, ngó con bướm nhỏ vỗ cánh thấp tha thấp thỏm… Có bữa thấy tôi bưng tô cơm vắt vẻo ngồi ăn trên chạc ba của cây trứng cá, má bực quá, má rầy, “con nhỏ này chỉ thiếu nước ôm mùng chiếu ra ngoài sân ngủ”… </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Má cũng thường ra sân, nhưng không phải để thảnh thơi chơi đùa, không phải để ngắm mặt trời lặn, đón trăng lên… Buổi sớm, má ra quét lá, tiếng chổi xao xác trong tiếng gà. Buổi chiều, má hay ngồi chỗ góc sân, nghe tôi nhảy từ trên cây xuống cái phịch như ai quăng bịch muối, má than (mà cười): “Con nhỏ này chắc Mụ bà nắn lộn”… mà tay vẫn thoăn thoắt bó rau chuẩn bị cho buổi chợ sớm mai. Độ gần cuối tháng 10, lúa về sân, ba má ngồi quây lúa giữa trưa, bóng hai cây trứng cá đã bị tỉa thưa cành không đủ sức ngăn bớt cái nóng bừng bừng, mồ hôi chảy dài, bê bết tóc. Mỗi lần giở đệm lúa lên, hơi nước ướt đầm mặt đất, không hiểu sao, tôi cứ tưởng đấy là mồ hôi của má ba mình. Dường như không lần nào đứng trên mảnh sân - thiên - đường của tôi, má ba không tất tả, bận bịu, lo toan… </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Nên cái hồi con mười, mười hai tuổi, nhà mình nghèo, má (và cả ba) thiệt thòi nhiều nhất. Còn con lúc ấy giàu có, đầy đủ lắm, má à. Má không tin con sao?</span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: large;">Thời Báo Kinh Tế Sài Gòn, 4-11-2004</span></div><div style="text-align: center;"><span style="font-size: large;">***** </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: x-large;">Làm má đâu có dễ</span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: small;">http://www.viet-studies.info/NNTu/NNTu_LamMaDauCoDe.htm<br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chị Diệu về quê khi đoàn cải lương Mưa Bình Minh đang giữa mùa lưu diễn. Nhớ nhà quá, không có cái gì làm cho bớt nhớ. Tàu ghé đập Bàu Mốp, chị lội một đỗi, gặp má chị đi đám giỗ về, má chị kêu: “Trời đất, con Diệu, sao đi về vào lúc này?”. Chị nghe muốn khóc. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chị, con gái của má, rời nhà từ năm mười bảy tuổi, bây giờ đã bốn mươi. Chưa khi nào gió chướng mang cái ngọn ráo khô bay qua rạch Bàu Mốp mà chị về nhà, kêu má ra cửa sau, chỗ thơm bựng hương cau, nhổ tóc sâu, bảo sẽ ở lại nhà lâu, lâu lắm. Nên má cứ nhìn hồ nghi, có chuyện gì sao con. Chị cười cười không nói gì, hỏi con San đâu. Má chị bảo nó đi đón ghe khóm từ rẫy Thới Bình qua, mua về rồi chèo xuồng dài dài xóm bán lại. Chị nuốt ực nỗi cay đắng vào lòng, “Sao má để nó đi, con nuôi hai người nổi mà!”. Bà già bảy mươi ba tuổi nhìn đứa con gái đầu bạc của mình, xót xa: “Bà cháu tao có cần tiền của bây đâu. Tao cũng cản hoài mà nó có nghe đâu. Tánh nó cũng cứng đầu cứng cổ hệt bây, bây biết”.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chị biết, bởi có lần về, con San mang trả những gói tiền chị đã gửi. Những gói tiền còn nguyên vẹn như còn dính mồ hôi tay chị, nó bảo: “Em cảm ơn, em với ngoại nuôi nhau được, chế đừng lo, chế có tuổi rồi, để tiền hờ khi bệnh hoạn” nghe khách sáo như người dưng nói chuyện với người dưng. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chị sinh con San cũng ngay mùa này, gió này. Gọi là San, là vì khi Hoàng Bảo từ thành phố tăng cường xuống “Mưa Bình Minh”, chị Diệu với anh hát chung tuồng San Hậu. Chị yêu anh lắm, không ai còn có thể nghệ sỹ hơn thế, tất cả con người anh toát lên cái gì đó phong trần, phiêu lãng, thương không chịu được. Chị đặt tên cho đứa con đầu lòng là San vì tin rằng sẽ đẻ cho anh thêm thằng Hậu, nhưng thằng Hậu mãi mãi không bao giờ có. San vừa tròn bảy tháng, để nó lại cho má, chị đi. Hôm đó nó đã bú cho thật no rồi, chị ép cho no nữa. Nó ngậm vú chị ngủ ngon lành. Đặt con xuống giường, chị còn thấy cái miệng nhỏ xíu của nó mút mút. Rồi từ đó chị không dám nhìn thêm lần nào nữa, sợ mãi mãi mình không thể nhấc chân đi. Mà chị thì không thể từ bỏ ước mơ của mình, trở thành cô đào hát nổi tiếng. Làm sao từ chối vai diễn đã từng chờ đợi, nàng Trưng Trắc oai hùng trong “Tiếng Trống Mê Linh”.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chị yêu vai Trưng Trắc này biết bao nhiêu, người phụ nữ cũng có lúc dao động, mềm lòng khi chồng của mình đang nằm trong tay giặc. Nhưng rồi Trưng Trắc vẫn mạnh mẽ đánh trống xuất quân, nước mắt bi hùng nhỏ xuống mặt trống vang lời ly biệt. Mấy hôm đầu, có lúc sữa xuống nặng, chị Diệu nhớ con quay quắt, chị muốn bỏ hết, về nhà vùi mặt mình vào làn da thơm tho của nó, nhưng nghĩ đến vai diễn của mình, chị ghì lòng lại. Đâu nè, Trưng Trắc đâu có nữ nhi thường tình vậy. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Vở được đoàn đem đi dự hội diễn toàn quốc, năm đó chị nhận huy chương vàng, bắt đầu có một chút danh tiếng. Chị nguôi dần nỗi nhớ nhà, nhớ con. Chị bận lu bù với hàng chục, hàng trăm vở mới. Hồi đầu chỉ mùa mưa chị mới ờ nhà lâu, giữ con cho má đương thúng, tưới trầu. Sau này trời mưa chị cũng phải đi học bồi dưỡng nghiệp vụ, chánh trị. Chỉ về khi trên đường đi lưu diễn, tiện đường ghé lại, nhiều khi con Phèn còn chạy te te ra sủa. Có lúc thấy cái áo phơi ngoài sào, chị hỏi áo ai, má bảo, áo của con San chớ ai, chị cười, trời đất, nó lớn dữ vậy hả? Mà không biết mình đang hồn nhiên đứng bên đời, nhìn nó lớn... </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">San chưa bao giờ kêu chị Diệu một tiếng má. Khi nó biết nói nó bắt chước mấy dì, gọi chị bằng chế, xưng em. Dạy nó, nó lắc đầu nguầy nguậy, “Hỏng phải, chế Diệu hong phải má. Con Thắm mới là má”. Nghe lạ, hỏi lại, thì ra chơi nhà chòi, con Thắm đóng vai má con San. Tưởng lớn lên nó sẽ đổi nhưng có những tết gần giao thừa, chị gọi nó lại, biểu kêu má đi. Con San nhìn chị trân trân, tay vò vò vạt áo, nín thinh. Chị rút tiền ra biểu kêu má đi rồi cho tiền. Nó vẫn lặng lẽ đứng nhìn, hồi lâu, nó bảo, “em không biết xài tiền” rồi bỏ ra ngoài trước coi người ta đốt pháo. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Năm đó, nó tám tuổi. Giao thừa đang rộn rã ngoài kia, chị Diệu vô buồng ôm lưng má khóc. Má chị biểu “thôi nín đi, rồi từ từ má dạy. Mà, cũng tại mầy...”. Nghe người ta hát câu “Con chim se sẻ nó đẻ cột đình. Bà ngoại đẻ má, má đẻ tụi mình...” tim chị quặn thắt. Dường như con San đang đòi món nợ tình thương mà ngày trước chị nợ má. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chị Diệu bỏ nhà theo đoàn hát từ năm mười bảy tuổi, không cách chi mà giữ lại được, không cách chi chị quên giấc mơ xướng ca xiêm áo. Má bắt chị thề “Không thương người cùng giới nghệ sỹ. Không lấy chồng khi chưa qua tuổi hai mươi lăm”. Nhưng năm hai mươi, chị về nhà dập đầu lạy má, thưa rằng vì yêu, vì muốn giữ bên mình người chị yêu, chị đã mang đứa con trong mình. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Má giận quá, nói hồi đó phải tao sanh ra hột gà hột vịt còn có nghĩa hơn sanh ra con gái như mầy. Giận vậy, nhưng thấy con mình khổ không cầm lòng được biểu “Thôi con, đừng thèm khóc, người ta hay hát, “Ví dầu tình có dở dang. Tự ên thiếp chống đò ngang thiếp về”, con người ta nhấc lên được thì bỏ xuống được”. Rồi lụm cụm đi trồng thật nhiều sả, chăm chút những cây chanh, cây bưởi quanh nhà cho tốt lá, lột vỏ tỏi để dành xông cho chị sau khi sinh. Lòng má đau con mình dại dột, nó làm vậy là đẩy người ta có cái cớ ra đi chớ có níu được, ràng buộc được người ta đâu, nghệ sỹ mà, ít ai coi trọng chuyện gia đình.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Nhưng con San đâu có già được như má, đâu có trải lòng ra để tha thứ như má. Chừng mười, mười hai tuổi, nó nói với má chị “Má ơi, con không đổi chế Diệu để lấy tiền. Chế Diệu có cho má đừng lấy “. Mà chị chỉ biết ôm nó vào lòng, thở dài rồi rầy, “ngoại già rồi, con kêu ngoại bằng má hoài người ta cười bà già khú đế mà còn có con muộn”. San thôi kêu ngoại bằng má nhưng tiếng má nó cất mãi trong lòng. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Nó lớn lên giống Hoàng Bảo như đúc, cũng gương mặt xương xương, cái mũi cao, đôi mắt to, hơi xếch, đôi môi mỏng, đỏ thắm. Nhìn nó, lúc chị Diệu nửa thèm ôm chầm vào lòng, nửa muốn xô ra. Nghĩ thương nghĩ giận người cũ, chị chỉ dám ngồi nhìn nó xa xa. Nên chị không hay nó lạ lùng hơn hết thảy con cái người ta. Nó ít nói, nhưng nói câu nào đáng câu đó. Có lần coi chị Diệu diễn Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài trên tivi, nó ngồi nghễu nghện trên mấy bao lúa chất giữa nhà, nghe mấy đứa bạn reo lên, má con San kìa. Nó nhếch mép cười. Tới đoạn Sơn Bá gặp Anh Đài ở nhà Chúc viên ngoại, biết rõ thân phận nhau, hai người âu yếm ôm nhau đính ước. Con San nói tỉnh bơ: “Ừ, ôm đi, ngoại à, vài bữa người ta đem một đứa nữa về cho ngoại nuôi cho mà coi”. Rồi tuột xuống cái độp đi te te vô buồng, biểu: “Con đi ngủ”. Nhưng ngoại san biết nó vô đó nằm khóc, vòng tay trìu mến đó, có bao giờ chị Diệu dành cho nó? </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Câu chuyện làm chị Diệu đau lòng. Chị Diệu sợ con mình cũng như người đời, đánh đồng vai diễn với diễn viên, hễ ai đóng vai ác thì ngoài đời cũng ác, tình tứ với bạn diễn nghĩ ngoài đời chắc họ cũng yêu nhau. Chị chọn những vai đào võ, rồi nổi tiếng với những nhân vật nữ tướng, tinh tế trong cái nhìn khinh bạt, ngạo nghễ trước kẻ thù và cái chết, oai vũ trong từng động tác đá giáo, lăn tròn theo nhịp roi, đi gối... Ai cũng nói nếu con người ta có số sẵn (như giày dép vậy ) thì số chị Diệu sinh ra là để sắm những vai nữ tướng. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Riết rồi những vai đào thương, chị Diệu không diễn được. Có những lần giỗ Tổ, đoàn giao cho chị đóng vai Tô Ánh Nguyệt trong trích đoạn gặp lại thằng Tâm, lúc con trai mình mắng mỏ một hồi rồi bỏ đi, Nguyệt kêu, “Tâm, con đuổi má sao con?”, Lệ Thủy diễn xé lòng xé dạ người ta là vậy, nhưng với chị, chỉ câu nói đó thôi sao mà khó khăn quá chừng, tiếng má, nửa đời người chị chưa được con gái mình kêu. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Nên trả lời phỏng vấn báo chí, chị hay tự trào là mình nghệ sĩ nửa mùa. Khi đi qua mùa nhan sắc của một cô đào hát, chị xin đoàn cho mình đóng vai hề mụ, chị bảo, “tôi hát nhiều năm, khóc hết nước mắt rồi, bây giờ chỉ đóng được vai hài”. Và chỉ như thế chị mới không phải sắm vai những bà mẹ, không phải nghe bạn diễn với mình gọi là má à má ơi mà lòng như cắt như đau. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Hôm rồi, đoàn về hát vở “Cơn Mê” ở chợ Ông Trang, chị đóng vai bà già bán ve chai. Vai nhỏ, chỉ cần quấn khăn lên đầu tất tả gánh cái gánh đi ra, gặp cảnh một tên đầu gấu bức hiếp một cô gái nhà quê, bất bình bà già ra tay nghĩa hiệp. Đơn giản thôi. Vậy mà lúc diễn, nghe cô đào trẻ Thu Mỹ trong vai cô gái nhà quê núp sau lưng chị thét lên: “Cứu con với, má ơi!” bà ve chai bỗng đứng khựng lại, buông vai, sững sờ, khóc. Thu Mỹ cũng gục đầu, nức nở. Khán giả không hiểu gì hết, Đầu Gấu thấy vậy cương mấy câu. Màn kéo lại, ông phó đoàn kiêm đạo diễn quát văng nước miếng, “Tôi không sao tin nỗi. Một người lúc nào cũng muốn thành diễn viên nổi tiếng, một người mấy chục năm trong nghề rồi mà ai cũng diễn như một đứa con nít ba tuổi”. Hai chị em buồn quá, hỏi Thu Mỹ sao cương câu đó kỳ vậy, cô khóc, “hồi còn ở nhà mỗi lần ba em say rượu, ổng nghe lời má sau, đánh em dữ lắm, không ai bênh, em chỉ biết kêu má, riết rồi quen”. Trời ơi, bọn nghệ sỹ mình, gạt bỏ đời đau, sống trọn lòng trên sân khấu, được mấy người? </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Tan hát rồi, chị Diệu với Thu Mỹ ngồi mãi ngoài bến tàu bên bờ sông Ông Trang. Gió lạnh thổi hiu hút. Thu Mỹ thắc mắc: “Mỗi lần bị đòn đau, mỗi lần gặp chuyện gì buồn, em đều nghĩ đến má trước tiên, sao ngộ vậy chị?”. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chị ngẩn người ra, con San của chị cũng có khi gặp chuyện gì buồn, thế nào nó cũng nhớ tới chị mà chị thì xa cách nó ngàn phương. Vậy đâu có được. Đáng lẽ mình phải ở nhà, nghe nó thủ thỉ chuyện một cậu con trai nào đó hôm qua còn trêu chọc nó, biểu để lòng thương nó, hôm nay đã sắm cau trầu đi hỏi vợ khác rồi (Con gái mười tám tuổi hay nghĩ chuyện đó là chuyện buồn). </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Sáng sau, chị lại xin phép trưởng đoàn, ông vừa đánh cờ vừa ờ, hờ hững. Chị đi từ giã hết thảy mọi người, ai cũng nghĩ rồi chị sẽ trở lại. Chị yêu sân khấu đến thế kia mà. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chỉ Thu Mỹ biết chị sẽ không bao giờ quay trở lại. Đêm qua, chị ôm cô ngủ, chị nói, chị thương Thu Mỹ lắm, thương từ lúc cô mới vô đoàn, mười sáu tuổi đầu mà khuôn mặt đã già đi, dày dạn như con San của chị. Chị thương Thu Mỹ vì thấy cô giống hệt chị hồi đó, nồng nhiệt, tự tin, với tấm lòng trong trẻo tưởng rằng có thể thâu tóm được đất rộng, trời cao. Lúc nào cũng khao khát vinh quang nhưng không biết rủ bỏ nỗi đau riêng để hết mình trên thánh đường sân khấu. Chị nói chắc chị thôi nghề hát, về nhà làm con của má, làm má của con. Mặc dầu làm má khó hơn nữ vương, nữ tướng nhiều. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Nhất là với con San của chị, mười tám năm rồi mà vẫn dạ sắt lòng đinh. Vừa về tới, dựng cặp chèo ngoài hàng ba, nó cười, nói cái câu người dưng hay nói với người dưng: </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">- Ủa, chế mới về hả? Hồi sáng này em nấu nước, nghe lửa cười, biết thế nào cũng có khách, hỏng dè là chế. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chị nghe niềm vui như ngọn đèn vửa bị thổi chao ngọn, San ơi, má là khách sao, má là khách à, con? </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chị chụp đứng dậy, bảo để chị đi nấu cơm chiều. Chị trầy trật nhen lửa, làm cho cả gian bếp ngoi ngóp khói. Bốn mươi tuổi đầu, chị phải tập làm đứa con hiếu thảo, làm một bà má giỏi giang bằng nồi canh chua bông súng, mẻ cá rô tôm tích kho quẹt này đây.</span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: small;">Trích trong Giao Thừa, tập truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư. (tr. 82-89)</span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: small;">Nhà xuất bản Trẻ, tái bản lần thứ hai, tháng 5 năm 2004. </span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: small;">Nguồn: Văn Nghệ Sông Cửu Long (nhiều câu thiếu, sai THD chỉnh sửa ngày 30-11-04, sau khi đối chiếu với sách in)</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: x-large;">Má, con và…</span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: small;">http://www.viet-studies.info/NNTu/NNTu_MaCon_Va.htm</span><br />
</div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Tôi nghĩ, đôi khi vô tình tôi làm má buồn.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Như chiều qua, tôi nói lúc này tóc con bị rụng quá trời, coi trên internet người ta dạy mua thuốc này thuốc này sẽ bớt. Hay hôm kia khi giỡn với nhóc con, phát hiện ra lưỡi nó bị nấm đóng dày, tôi mở máy tính, xong gật gù, trên mạng người ta kêu mua thuốc x thuốc y, hoặc hái lá a, lá b giã lấy nước rơ lưỡi, nhóc sẽ khỏi.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Có lần tôi khoe vài bí quyết nấu ăn, cách chọn gà ngon, má ngạc nhiên, mèn ơi trên mạng có đủ thứ hết trơn hả? Tôi cười khoái chí, gì cũng có má à, trên trời dưới đất, muốn biết gì cứ gõ vài ba chữ là mạng cho mình biết tuốt. Má nói ngộ quá, cái mạng là cái gì mà hay dữ ta. Giọng má không một chút ngậm ngùi nhưng bỗng dưng tôi nghĩ má ngậm ngùi.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Là vì má đang ở bên tôi, nhưng khi bối rối và ngơ ngác tôi đã không hỏi má. Sống bảy chục năm dài, trải qua bao nhiêu biến cố, má vén khéo đảm đang, chèo chống gia đình nuôi nấng mấy chị em tôi khôn lớn, phải nói là má biết nhiều, rất nhiều. Nhưng tôi không hỏi má, tôi chạy tới internet, gọi “vừng ơi…”, và đôi lúc khoe khoang những kiến thức mà má đã “rành sáu câu” rồi.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Một phần ý nghĩa của mối quan hệ già-trẻ (hay má-con) là cho-nhận, dạy-học… nhưng giá trị đó đang ít nhiều thay đổi. Sự mất mát rất từ tốn không nhận biết ngay được, cho đến khi đủ lớn và sâu, người ta mới giật mình, sực nhớ ra lúc này mình nói bằng ngón tay nhiều hơn bằng miệng, nhìn màn hình máy tính hay điện thoại nhiều hơn nhìn người. Sực nhớ có thể má đã buồn, má sống nhiều nhưng những trải nghiệm mà má đang gìn giữ, tôi không ngó ngàng tới.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Như thể tôi là tôi khác, không phải con bé đen nhẻm hồi lên bảy lên mười, đi vào cuộc đời bằng cánh cửa do má mở, suốt ngày lẽo đẽo theo chân má, để hỏi má ơi cái kia để làm gì, má ơi cái này tại sao... Ngày tôi về nhà chồng, má không dám đi đâu, suốt ngày chờ bên điện thoại, vì tôi hay gọi về hỏi, má ơi kho cá bằng muối hay nước mắm, nấu canh chua bằng me hay bằng giấm, con lỡ làm cơm khét rồi, giờ biết làm sao? </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Hồi đó má ở xa chỗ tôi chừng mười lăm cây số, nhưng má chỉ cách tôi một hồi chuông điện thoại. Băn khoăn chút chút, nghi ngại chút chút, lo lắng chút chút… tôi lại nghĩ tới má. Và má luôn có câu trả lời. Như bà ngoại luôn có câu trả lời cho má. Như bà cố luôn có câu trả lời cho ngoại. Người ta cứ sống vậy, già rót đầy cho trẻ, đi trước dẫn đường cho đi sau, tưởng đâu nối tiếp hoài hoài.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Nhưng khi nền tảng ứng xử giữa người và người lung lay bởi quá nhiều phương tiện hiện đại, tôi cũng buông lơi bàn tay má. Ngụp lặn trong biển thông tin mà tôi tin với chúng, tôi sẽ xử lý tốt mọi tình huống xảy ra với cuộc đời mình. Tôi quên, má không biết nơi lạnh nhất vũ trụ nhưng má có nhiều kinh nghiệm nuôi trẻ con lớn mau. Má không biết cách diệt virus máy tính nhưng bẫy chuột là số một. Má không biết viết blog nhưng nấu ăn rất ngon. Nhưng tôi quên. Má, như những người già khác, đôi lúc nào buồn tênh trong ý nghĩ mình đang sống thừa, tàn lụi không tăm tích.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Tôi còn giữ hình ảnh những người già nước Hàn xa xôi mà tôi đã từng gặp mặt. Những ông bà già buồn rượi, lặng lẽ. Vật vờ như bóng, lắt lay như khói. Anh bạn của tôi nói đất nước anh càng phát triển càng hiện đại thì người già càng cô độc, hai thế hệ già-trẻ hầu như không còn chuyện gì chung để nói với nhau. Khi chụp ảnh những gương mặt sầu muộn đó, tôi luôn nhớ tới má, thầm so sánh và khoái chí vì má gọn gàng lanh lợi hơn họ, má tươi tắn vui vẻ hơn họ, dù má nghèo, thiếu thốn hơn họ.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Nhưng giờ tôi biết má cũng buồn, bởi nhiều lúc tôi bỏ bà một mình ở nơi cũ, thời gian cũ để một mình tôi đi vào thế giới ảo đầy quyến rũ. Không cần nỗ lực lớn nào, không cần với tay cao, cũng có thể hái được trái. Nó sẵn sàng xoa dịu, đưa ra những lời khuyên khi tôi than vãn đầu gối tôi mỏi, con mắt tôi bỗng nhiên mờ, vùng thắt lưng nghe nhói, cái đầu đau...</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Riêng trái tim thường chẳng hết đau nếu chỉ nhận được những lời an ủi thao thao, bạn hãy quên bạn hãy vui, phải này phải kia... nên có lần đem trái tim đau lên mạng thở than, chớ hề nhận được cái khăn lau nước mắt. Những lúc đó nhớ má quá … </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Không biết, khi tôi đi rất xa và quay lại, thời gian còn cho má bao dung đứng chờ?!!</span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: large;">Lên trang này ngày 6-9-09. Dùng bản Tư gởi</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: x-large;">Con trai. Và má…</span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: small;">http://www.viet-studies.info/NNTu/NNTu_ConTraiVaMa.htm<br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Tết năm kia bạn tham gia một vở ca kịch mừng giao thừa trên quảng trường. Chương trình được truyền hình trực tiếp, má bạn coi ti vi thấy vậy liền lấy điện thoại gọi lúc vở diễn đang giữa chừng, nói tết nhất rồi bây còn vẽ mặt hề ca hát chi nữa, thay áo xống đi. Về! Bạn xoa cái bụng ông Địa độn vải chang bang của mình, nói chờ con chút nữa má ơi. Sau, lúc kể với tôi bạn nói, “thì dặn cho có vậy, chớ bà già tao chờ tao tới suốt đời”. Tết đó bạn bốn mươi ba tuổi.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Tôi với bạn không thân, có khi cả tuần mới ngồi chung nhau ở bàn, ở nơi gần như duy nhất là quán cà phê Văn nghệ. Nhưng tôi quen má của bạn, một bà già tuổi trên bảy mươi, đẹp người. Mỗi tháng bà ăn chay bốn ngày. Bà bị say xe, đi Sài Gòn lần nào cũng gọt củ sắn đem theo nhai cho đỡ nhộn nhạo trong ruột. Buổi sáng đi chợ thay vì vô tiệm phở bà chỉ ăn nắm xôi, hay một ổ bánh mì trơn, số tiền còn lại bà chắt mót bỏ ống cho bạn cất nhà. Bà có cái đầu tóc mượn làm tóc rụng của mình, chính mình nhặt nhạnh. Đôi lúc đọc mấy mẫu chuyện con con bạn viết, truyện nào cũng có nhân vật má, bà kêu kiếm gì đó viết nhắc tới ba bây, kẻo ổng buồn.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Tôi chưa gặp bà má đó lần nào, những gì tôi biết đều do bạn kể. Ngoài cà phê đá, sữa đậu nành… ngồi với bạn, tôi được thưởng thức thêm món “bà già tao…”. Như một ám ảnh. Ngọt ngào. Quán nằm giữa lòng thành phố, nhưng có khi bạn làm tôi thấy bóng người đàn bà ngồi câu cá chốt giấy làm khô gởi ra chợ cho con, bà hái bông so đũa về nấu chua với cá rô đồng. Tôi thấy bà ngồi trong bếp, thêm lửa cho đáy nồi dày cơm cháy (món này bạn khoái). Những ngày Tết bà hay lảng vảng gần chỗ mấy đứa con chơi bài cào, hóng coi coi đứa nào thua nhiều, bà lén luồn tiền cho nó. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Và bạn luôn là người thua nhiều nhất. Bà má bận lòng với bạn nhất. Lần nào về trong mớ hành lý của bạn cũng nhồi nhét bao nhiêu là quần áo quăn queo, má lục lọi ra, ôm đi ủi. Qua cửa là bà ngó từ trên xuống dưới, lúc bảo cạo râu bớt đi lúc chê tóc dài quá phủ cả lỗ tai, mà để móng tay chi dài thượt thiệt ngứa con mắt. Bạn hí hửng, bị rầy mà vô cùng hí hửng, má càm ràm bạn coi bằng như má hát ru vậy.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Bạn không bao giờ nói kiểu như tao thương má, nhớ má lắm lắm. Tình cảm của bạn đặt vào những câu chuyện, những ký ức, những kỷ niệm có thể đã cũ kỹ rồi hoặc còn tươi rói mới hôm qua, lần về thăm nhà gần nhất. Nơi bạn sống cách nhà sáu mươi cây số, lâu lắc vài ba tháng bạn mới về một lần, nhưng cảm giác bạn chưa bao giờ bỏ má đi đâu quá một ngày. Lá bay ngoài đường rơi bạn mơ màng “bà già tao tầm bốn giờ sáng là xách chổi đi quét lá ngoài sân…”. Một người bán quà rong đi ngang qua bạn chép miệng, “bà già tao ưa bánh phồng nếp nướng…”. Ngồi trong quán ngó trời mưa, mà mắt bạn ngậm sương như thể trước mặt thấp thoáng dáng một người phụ nữ đang súc rửa mấy cái lu, đắp đất be quanh nền nhà chống ngập, lấy tấm cao su căng che cho mùng con khỏi dột.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Bạn là họa sỹ, kiêm viết văn xuôi, làm thơ kiêm diễn viên, và ca vọng cổ nghe cũng mùi. Chữ của bạn luôn có hình ảnh bà mẹ tần tảo với đầu tóc mượn xức dầu dừa, kim tây cài miệng túi áo, chân đi dép Lào, nồng mùi dầu gió. Nhưng khi vẽ, hiện diện trên tranh bạn nhiều nhất là trẻ con. Những đứa trẻ đang giỡn đang chơi, xúm xít với nhau hồn nhiên ngước mặt ngó trời, bình an và nhẹ nhõm. Như thể khung tranh đã che khuất bà mẹ chúng đang ở gần đâu đó, đang bao dung dõi theo, ngó chừng bảo bọc cho, tôi có cảm giác đó. Nhưng cảm giác cũng đầy chủ quan, tôi bị ám ảnh bởi thứ tình cảm kỳ lạ mà bạn dành cho má, đôi khi chỉ vì một lần giọng bạn trở nên thảng thốt, “bà già tao nằm đau ở Sài Gòn…”</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Đôi khi, tôi học từ những câu chuyện thảng hoặc, nhát gừng, vô chừng của bạn cách làm mẹ, làm con. Và cũng có lúc tôi hơi nghi ngờ, không biết chi tiết này câu chuyện kia có thật không. Nhưng điều đó không quan trọng, dù bạn viết truyện ngắn bằng lời, thì ba chữ “bà già tao…” từ cái miệng râu ria rậm rạp của bạn cũng lan ấm áp rung cảm sang tôi. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Bạn kể, má sinh bạn khi thai chưa đầy bảy tháng. Sinh non. Èo uột, bạn được nuôi dưỡng trong bệnh viện cho tới khi về nhà má đã mang bầu đứa nữa. Đứa trẻ chưa được ôm ấp bao nhiêu thì nhường vòng tay mẹ cho em. Câu chuyện đó nhen trong tôi một cảm giác lạ lùng, biết đâu bạn nuôi dưỡng trong mình một tình mẫu tử cực kỳ phức tạp, ngay từ lúc bé thơ, mà tôi chưa hiểu thấu. Và những sớm mai, tôi biết bạn hay trông tôi tới, bởi tôi luôn chăm chú ngồi nghe bạn nhắc “bà già tao…” với tất cả háo hức, tò mò. Là người viết, tôi mong giải mã một tình cảm hơi kỳ lạ, người ta vẫn thường thương má, nhưng ít ai thương ám ảnh kiểu như bạn. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Đến nỗi, tôi đoán chừng bạn không lấy vợ vì chưa tìm được người phụ nữ nào giống như má bạn. Và bạn còn nghèo má bạn còn mãi xót xa. Bạn còn lông bông văn nghệ văn gừng là má bạn còn cằn nhằn rầy la… Dường như bằng cách này bạn giành lấy tình thương của má, khi trót sinh ra dưới một mái nhà đông anh chị em. Má ở đầu nguồn, nên bạn mãi là con cá lìm kìm suốt đời bơi ngược nước?</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Ai đó sẽ nói rằng bạn ích kỷ, chỉ nghĩ tới bản thân mình, nhưng dường như quyền phán xét chỉ thuộc về người mẹ. Biết đâu bà cảm thấy vui, an ủi, khi những đứa con lớn khôn đã lần lượt rời khỏi tầm với của bà, chỉ bạn là mãi loay hoay, lẩn quẩn vướng quanh chân. Ứ hự cái thằng nghề nghiệp lêu bêu, chưa vợ, chưa nhà cửa…</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">THUỘC VỀ MÁ... </span></div><div style="text-align: right;"><span style="font-size: large;">http://www.vannghesongcuulong.org.vn/modules.php?name=News&op=viewst&sid=3254</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Đưa má ra bến xe, giỏ xách đứt quai, đồ đạc đổ lủ khủ ra đường, hai má con nhặt nhạnh giữa những làn xe xuôi ngược. Chị càu nhàu, “trời đất ơi, má mang về làm chi mấy thứ này ?”. Cái chị nói là những chai lọ rỗng đang nằm lăn lóc. Má chỉ cười, hối chị mau mau thu dọn, đừng có ngồi đó nhăn nhó như khỉ ăn gừng. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Ngồi sắp xếp lại đồ đạc bên vỉa hè, má mới nói, coi đồ bỏ vậy mà trong quê quý lắm, má đem về để chiết dầu hôi, nước mắm cho bà con trong xóm. Bất giác chị nhớ tới cái tiệm tạp hóa nhỏ nhà mình, nhớ những khách hàng chân dính bùn chỉ dám đứng ngoài sân, bồn chồn gọi vào, “bán con hai ngàn đường, năm trăm đá cục…”. Chị thấy cơn bực bội dịu xuống. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Ngồi với má, lặng lẽ chèn những cái chai vào mấy giỏ xách chật cứng,chị nhận ra sự chu đáo của đứa em gái đang trọ học ở nhà mình. Em đã chuẩn bị cho má rất nhiều thứ. Những chai lọ là do em súc rửa. Và trong giỏ, như mọi khi là trà, xà bông, bột ngọt, thuốc lá, báo cũ, mớ củ cải muối nằm còng queo, những bộ quần áo trẻ con nhà chị đã mặc qua mà má nói đem cho mấy đứa nhỏ nghèo. Bỗng dưng chị thấy ngượng ngập. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Những thứ má cùm nụm cùm nịu mang về, một nửa là phế thải trong nhà chị. Một nửa, như bột ngọt, đã lâu không có trên kệ bếp, vì những khuyến cáo ảnh hưởng đến sức khỏe, đến trí nhớ. Thuốc lá ba chị hút, là loại không đầu lọc, rẻ tiền, khói thuốc vo tròn những cơn ho khan rát ngực. Những cái bánh bột đậu ba má chị hay ăn trong lúc uống trà, cũng đã lâu chị chẳng mua về, bởi trẻ chê không ngon. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Những gì chị từ bỏ, má lại nâng niu. Nhà thay ti vi mới, chị gửi cái cũ về, má mừng nói hồi nào giờ mới thấy Lệ Thủy đánh má hồng, tô son môi. Nhà chị lót gạch mới, ba chạy xuồng máy ra chở gạch cũ về lót đường đi, vạc giường cũ đóng vách chuồng gà. Xấp báo mang về từ gầm tủ nhà chị, má nhen lửa, má gói hàng cho khách. Những bữa chị về ghé qua bếp, thấy ơ cá kho mặn quắt, má kho bằng loại nước mắm giá chỉ vài ba ngàn một lít, má cũng biết đó chỉ là nước muối nhưng má cười, “xóm mình cũng ăn như nhà mình…” </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Cũng những bữa canh rau suông đậm bột ngọt để nuốt xuôi cơm cháy, để giả vờ cái vị ngọt của thịt mà vì chợ xa, vì nghèo… lâu lâu mới hiện diện trong mâm cơm một lần. Cũng những chai nước đường thêm thắt chút vị coca mà đứa trẻ năm tuổi thành phố đã biết nguây quẩy từ chối. Cũng những chai (giống như) nước tương cáu cặn không xuất xứ, không hạn dùng. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Thành phố xem chúng là rác. Má biết điều đó, thậm chí chị đã chỉ cho má cách từ bỏ chúng. Nhưng má chỉ cười buồn, tiền nào của nấy, và người nào thì tiền nấy. Ở quê, mua món gì là người ta cầm mấy giạ lúa đi mua, nên tiền nặng lắm… Người đời luôn có những khoảng cách, không bao giờ có công bằng, chị biết. Nhưng chị đã không nghĩ tới, ranh giới đó cũng tồn tại giữa chị và má, và bà con họ hàng quê xứ. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Giờ thì khoảng cách đó rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngồi chờ xe lăn bánh, cạnh má và mấy giỏ xách lỉnh kỉnh, giữa những hành khách nhếch nhác mệt mỏi khác.Chị nhìn chiếc xe chút nữa đây sẽ đưa má về quê, nó cũ nát, gỉ sét, nóng hập và loang lổ bụi. Chiếc xe có cánh cửa sắp rơi ra và một mảng kính rạn nứt này sau khi mỏi mòn chạy trên những quốc lộ liên tỉnh, người ta mới đem nó về những con đường huyện lị heo hút. Và má, những người dân quê má vẫn lấy làm hạnh phúc chen chúc đi về. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Trên chuyến xe xốc xếch đó, có bà mẹ trẻ đang ngồi cạnh chị đây, đang nâng niu xếp ra xếp vào mấy gói kẹo sặc sỡ phẩm màu, chắc chắn cũng rất đậm đà vị ngọt của đường hóa học. Nhưng dù chúng được làm bằng gì thì chúng cũng được chào đón bằng tất cả nỗi vui mừng, chờ đợi, thèm thuồng của những đứa trẻ ở nhà. Chúng cũng ngọt lịm cả một ký ức, mỗi khi nhớ lại, như chị nhớ lại tuổi thơ mình. </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Những viên kẹo đã từng ám ảnh chị, giờ đã thuộc về má, làng quê của má, thế giới của má. Xa xôi… </span><br />
<br />
<span style="font-size: large;"><br />
</span></div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-54314655361258253402011-07-10T22:07:00.001+07:002011-07-10T22:07:25.730+07:0010/7tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-75135928568627426222011-06-19T19:06:00.001+07:002011-06-19T19:06:22.214+07:00Ngày của Chatdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-34021846931816868762011-03-19T06:14:00.001+07:002011-03-19T06:20:03.147+07:00Bài học làm người từ đứa trẻ 9 tuổi người Nhật<link href="file:///C:%5CUsers%5CPHONGD%7E1%5CAppData%5CLocal%5CTemp%5Cmsohtmlclip1%5C01%5Cclip_filelist.xml" rel="File-List"></link><link href="file:///C:%5CUsers%5CPHONGD%7E1%5CAppData%5CLocal%5CTemp%5Cmsohtmlclip1%5C01%5Cclip_themedata.thmx" rel="themeData"></link><link href="file:///C:%5CUsers%5CPHONGD%7E1%5CAppData%5CLocal%5CTemp%5Cmsohtmlclip1%5C01%5Cclip_colorschememapping.xml" rel="colorSchemeMapping"></link> <m:smallfrac m:val="off"> <m:dispdef> <m:lmargin m:val="0"> <m:rmargin m:val="0"> <m:defjc m:val="centerGroup"> <m:wrapindent m:val="1440"> <m:intlim m:val="subSup"> <m:narylim m:val="undOvr"> </m:narylim></m:intlim> </m:wrapindent><style>
<!--
/* Font Definitions */
@font-face
{font-family:"Cambria Math";
panose-1:2 4 5 3 5 4 6 3 2 4;
mso-font-charset:0;
mso-generic-font-family:roman;
mso-font-pitch:variable;
mso-font-signature:-1610611985 1107304683 0 0 415 0;}
@font-face
{font-family:Calibri;
panose-1:2 15 5 2 2 2 4 3 2 4;
mso-font-charset:0;
mso-generic-font-family:swiss;
mso-font-pitch:variable;
mso-font-signature:-520092929 1073786111 9 0 415 0;}
/* Style Definitions */
p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal
{mso-style-unhide:no;
mso-style-qformat:yes;
mso-style-parent:"";
margin-top:0cm;
margin-right:0cm;
margin-bottom:10.0pt;
margin-left:0cm;
line-height:115%;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:13.0pt;
mso-bidi-font-size:11.0pt;
font-family:"Times New Roman","serif";
mso-fareast-font-family:Calibri;
mso-fareast-theme-font:minor-latin;
mso-bidi-font-family:"Times New Roman";
mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
a:link, span.MsoHyperlink
{mso-style-priority:99;
color:blue;
mso-themecolor:hyperlink;
text-decoration:underline;
text-underline:single;}
a:visited, span.MsoHyperlinkFollowed
{mso-style-noshow:yes;
mso-style-priority:99;
color:purple;
mso-themecolor:followedhyperlink;
text-decoration:underline;
text-underline:single;}
.MsoChpDefault
{mso-style-type:export-only;
mso-default-props:yes;
font-size:13.0pt;
mso-ansi-font-size:13.0pt;
mso-fareast-font-family:Calibri;
mso-fareast-theme-font:minor-latin;
mso-bidi-font-family:"Times New Roman";
mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
.MsoPapDefault
{mso-style-type:export-only;
margin-bottom:10.0pt;
line-height:115%;}
@page Section1
{size:21.0cm 842.0pt;
margin:2.0cm 42.55pt 42.55pt 2.0cm;
mso-header-margin:25.5pt;
mso-footer-margin:19.85pt;
mso-paper-source:0;}
div.Section1
{page:Section1;}
-->
</style> </m:defjc></m:rmargin></m:lmargin></m:dispdef></m:smallfrac><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">18:18, đang dạy.<o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">“Bíp!”, có một tin nhắn.<o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">À ! Thì ra của con Uyên đẹt đây mà! Xem nó nhắn gì nào? “Các bạn hãy cùng nhau đóng góp tại tòa soạn báo Tuổi Trẻ (60A Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận) để giúp đỡ Nhật Bản vượt qua khó khăn này nhé!”.<o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Cảm ơn con Đẹt vì ít nhất đã có một hành động cụ thể. Còn tau, một người chịu nhiều ảnh hưởng từ văn hóa Nhật (và từng được giúp đỡ cả về vật chất nữa) chỉ có ngồi than thở xót xa. Tối về, lang thang thấy một bài hay quá! Chép lại đây để mọi người cùng ngẫm nghĩ.<o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://lh6.googleusercontent.com/-NM50Of68R3Q/TYPnv59j2NI/AAAAAAAADn8/dGs72j3XDUQ/s1600/JA_Pray.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="284" src="https://lh6.googleusercontent.com/-NM50Of68R3Q/TYPnv59j2NI/AAAAAAAADn8/dGs72j3XDUQ/s320/JA_Pray.jpg" width="320" /></a></div></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><b><span style="font-size: 16pt; line-height: 150%;">Đứa bé 9 tuổi người Nhật dạy tôi bài học làm người<o:p></o:p></span></b></div><div align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: right; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 11pt; line-height: 150%;"><a href="http://sgtt.vn/Loi-song/141891/Du%CC%81a-be%CC%81-9-tuo%CC%89i-nguo%CC%80i-Nha%CC%A3t-da%CC%A3y-toi-ba%CC%80i-ho%CC%A3c-la%CC%80m-nguo%CC%80i.html"><span style="color: black;">http://sgtt.vn/Loi-song/141891/Dúa-bé-9-tuỏi-nguòi-Nhạt-dạy-toi-bài-học-làm-nguòi.html</span></a><o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><b><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">SGTT.VN - </span></b><i><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Trong mail gửi đến SGTT dưới hình thức một lá thư gửi người anh, bạn Lam kể một câu chuyện xúc động về đức hy sinh, quan tâm đến người khác ngay trong lúc khó khăn nhất…của một cậu bé 9 tuổi người Nhật. SGTT xin trích đăng lá thư này.<o:p></o:p></span></i></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Em là Lam đây, anh và gia đình khỏe không? <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không, thực phẩm gần như số không! Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp. Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi. <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn. <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa. Có một câu chuyện cảm động: ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người. <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho những người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng, em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc áo thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn, nên mới lại hỏi thăm.<o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến. Cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Thằng nhỏ kể đến đó rồi quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh, em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: “ Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói”. <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải. Nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.<o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nó trả lời: “Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ…” Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc, để mọi người không nhìn thấy. <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Thật cảm động! Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh. Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu. <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là lạnh - đói - khát - không có điện - thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi!<o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Chính phủ đang lập cầu hàng không vận chuyển thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển. <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe.Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi. <o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">Chúc anh và gia đình vạn sự an khang. Email: <a href="mailto:khoilam03@yahoo.com"><span style="color: black; text-decoration: none;">khoilam03@yahoo.com</span></a><o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">***************<o:p></o:p></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 1cm;"><br />
</div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-53363920536739363882011-03-11T16:30:00.000+07:002011-03-11T16:30:17.935+07:00Giáp năm<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Hôm nay, mùng 7 tháng 2, âm lịch: giỗ đầu Nguyễn Đôn Phú Lộc.</span></div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://lh4.googleusercontent.com/-poWo_9Y7jhM/TXnq7TyJzJI/AAAAAAAADn4/JUPlHOBHWSg/s1600/PDj_PhuLoc.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://lh4.googleusercontent.com/-poWo_9Y7jhM/TXnq7TyJzJI/AAAAAAAADn4/JUPlHOBHWSg/s320/PDj_PhuLoc.JPG" width="240" /></a></div><div style="text-align: center;"><br />
</div><div style="text-align: center;"><span style="font-size: small;">Giữ mãi nụ cười, thanh thản Lộc nhé! </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Sáng nay, gặp lại Hồ Lê Phương Anh, rất khỏe và cũng rất lí lắc yêu đời.</span></div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-13658118552053787682011-03-10T23:39:00.006+07:002011-03-11T00:08:45.659+07:00Người con gái Việt<div style="color: white;"><m:smallfrac m:val="off"> <m:dispdef> <m:lmargin m:val="0"> <m:rmargin m:val="0"> <m:defjc m:val="centerGroup"> <m:wrapindent m:val="1440"> <m:intlim m:val="subSup"> <m:narylim m:val="undOvr"> </m:narylim></m:intlim> </m:wrapindent> </m:defjc></m:rmargin></m:lmargin></m:dispdef></m:smallfrac></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-indent: 42.5pt;"><b><u><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">1. Một </span></u></b></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-indent: 42.5pt;"></div><div align="center" class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: center; text-indent: 42.5pt;"><i><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Ngày xuân con én đưa thoi</span></i></div><div align="center" class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: center; text-indent: 42.5pt;"><i><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Thiều quang chín chục đã ngoài … tháng giêng</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Mượn câu Kiều chỉ để muốn nói rằng: Lẹ quá! Thoắt cái đã hết một tháng ăn chơi rồi! Chỉ hơn mười tháng nữa là lại đến Tết nữa rồi! </span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Hôm nay, mùng 6 tháng 2 âm lịch. Nhớ bài thơ “Trưng Nữ Vương”của Ngân Giang. 1970 năm trước, bên giòng sông Hát….</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Lời thơ vừa da diết, vừa khẳng khái hào hùng. Đọc mãi. Nghe mãi (qua giọng ngâm <a href="http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=iI9xmXC4YD" style="color: yellow;">Tôn Nữ Lệ Ba</a>) vẫn không thấy chán. Suốt hai năm qua, có hai điều vẫn chưa tìm được. Đâu là nguyên tác của Ngân Giang. Và đâu, chỗ ngã xuống của nhà thơ Đông Hồ Lâm Tấn Phác. Buồn đau đáu…</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><b><span style="font-size: 14pt;">Trưng Nữ Vương _ </span></b><span style="font-size: 14pt;">Ngân Giang</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Mây thu lạnh, dòng nước Cẩm Khê bừng dâng chính khí</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Khói thu mờ, đáy hồ Lãng Bạc ngát động Khuông Liên</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Ðền Nghĩa Trị rời thềm khuê các</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Trả thù chồng thẳng đất Long Biên</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Chém tướng giặc đuổi quân về ải bắc</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Mặc áo tang rơi lệ ngự ngai vàng</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Rồi ba thu cờ anh thư phất phới,</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Ðất Mê Linh cỏ cây hoan lạc</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Ðể một sớm gươm danh tướng ngang tàng </span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Trời Giao Chỉ non nước oan khiên</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Trùng trùng sóng nước</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">U uất thuyền quyên</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Ðã mấy thu rồi trắng ngời tiết liệt</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Còn bao thu nữa sóng tỏa linh thiêng</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Thù hận đôi lần chau khóe hạnh</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Một trời loáng thoáng bóng sao rơi</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Dồn sương vó ngựa xa non thẳm</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Gạt gió chim bằng vượt dặm khơi</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Máu đỏ cốt xong thù vạn cổ</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Ngai vàng đâu tính chuyện tương lai</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Hồn người chín suối cười an ủi</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Lệ nến năm canh rỏ ngậm ngùi</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Lạc tướng quên đâu lời tuyết hận</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Non hồng quét sạch buổi trần ai</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Cờ tang điểm tướng nghiêm hàng trận</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Gót ngọc gieo hoa ngát mấy trời</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Ải bắc quân thù kinh vó ngựa</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Giáp vàng khăn trở lạnh đầu voi</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Chàng ơi điện ngọc bơ vơ quá</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 92.15pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">Trăng chếch ngôi trời bóng lẻ soi. </span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 0cm 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 241pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">1939</span></i></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin: 6pt 7.05pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 269.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">(PDj: Không chắc đúng)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-indent: 42.5pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-indent: 42.5pt;"><b><u><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">2. Hai</span></u></b></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Ngồi đọc mấy dòng của lũ nhóc thấy hay hay lạ. Trong cả đống <i>trần ngôn sáo ngữ</i> cũng có được vài câu mát ruột:</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Có dành một chút thời gian chiêm nghiệm mới thấy trong 365 ngày, khoảnh khắc bày tỏ tình cảm với mẹ thật ít ỏi biết bao. _ (Vũ Quang Minh, A6)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Xin lỗi mẹ vì thêm một lần nữa, con không nói được với mẹ hai tiếng “xin lỗi”. _ (Trương Ngọc Sơn, A6)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Lúc mẹ la rầy, con chỉ muốn mẹ đi đâu đó thật xa để không phải nhìn thấy mẹ nữa. Thế nhưng vắng một ngày, con lại nhớ mẹ vô cùng …. Thế mà từ bé tới giờ, chưa bao giờ con nói với mẹ ba tiếng “con yêu mẹ”. _ (Huỳnh Kim Trang, A6).</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- … sau này, <i>níu</i> con có con, con có trở thành người mẹ tốt như mẹ và con chắc chắn rằng là không thể. _ (Hồng Nhung, A6 _ Nhỏ này chắc xúc động quá nên từ ngữ, câu cú lủng củng chưa từng thấy)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- … em còn chưa bao giờ nói nổi một câu: “con yêu mẹ”. Thậm chí chỉ nói rằng: “con ghét mẹ” hay “mẹ không thương con” mà thôi. _ ( Ngô Quang Huấn, A2)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- “Mẹ à, có thể đối với thế giới này, mẹ chỉ là một ai đó, nhưng đối với một ai đó, thì mẹ là cả một thế giới này!” _ (Nguyễn Ngọc Tuấn, A2 _ Chơi chữ kiểu “hỉu chét lèn” đây mà!)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- <i>Goodbye’s</i> nhắc cho em nhớ lại những gì mình thừa biết mà quá ư vô tâm _ Trần Thị Thanh Trúc, A2)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Ở tuổi này cỡ như tôi…muốn thể hiện sự tự lập của mình. Có hôm trên đầu tôi có sợi tóc bạc, mẹ định nhổ nhưng tôi dùng dằng… (Trần Lê Minh Phương, A2)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Em thường làm một việc vô cùng ngớ ngẩn là ngồi tưởng tượng ra … một ngày nào đó mình không còn mẹ nữa. _ (Võ Thị Ngọc Thu, A2)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Xem Goodbye’s, tôi mới nhận ra có những điều mà mình không làm ngay bây giờ thì sau này đã quá muộn màng. _ (Nguyễn Xuân Thúy Quỳnh, A2)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- … hôm nay con muốn được mẹ ôm vào lòng, có muộn quá không? … mẹ chưa bao giờ nhận được tấm thiệp nào từ tay con cả … (Trần Thủy Tiên, A2)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- 17 tuổi, mẹ vẫn phải đưa đi đón về mỗi ngày, 17 tuổi mẹ vẫn phải giặt giũ quần áo cho. 17 tuổi, mẹ vẫn phải ủi quần áo đi học. 17 tuổi tưởng chừng đã có thể làm được biết bao nhiêu việc…. Xin gửi đến Trời Đất vạn lời cảm ơn vì đã cho con được làm con của mẹ. _ (Nguyễn Hoàng Ngọc Hân, A2)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Từng ngày, từng ngày một phải cố gắng để sau này con không phải nuối tiếc vì những giây phút đã qua trong đời mình. _ (Dương Phương Đào, A2)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Ông trời sinh ra mỗi người đều cho họ cách cảm nhận tình mẫu tử riêng. Tất cả sẽ chỉ là sáo rỗng, vô nghĩa, nếu mỗi tôi nói “con yêu mẹ” mà không làm được điều gì hơn thế! _ (Lê Bảo Ngọc, A2)</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">…. Mỗi năm, đều cho bọn học trò xem <i>Goodbye’s</i>, cũng có vài giọt nước mắt, cũng là một cách để nhớ Vú già…</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><b><u><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">3. Ba:</span></u></b></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Chúc mừng mấy đứa con gái đi thi Học sinh giỏi thành phố:</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-align: justify; text-indent: 42.5pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Lê Bảo Ngọc</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 2cm; text-align: justify;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Võ Ngọc Mai Uyên</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 2cm; text-align: justify;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Võ Thị Diễm Hà</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 2cm; text-align: justify;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Dương Trần Dạ Thảo</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 2cm; text-align: justify;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">- Phạm Nguyễn Ngọc Nguyên</span></div><div class="MsoListParagraph" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 74.7pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Người ta có nhiều học trò đi thi và thi đậu. Mình có mấy đứa nên "bắt quàng làm họ" cho đỡ tủi vậy mà. Cảm ơn các con đã làm rạng rỡ "11A2, lớp thầy Djinh"</span></div><div class="MsoListParagraph" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 74.7pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><br />
<span style="font: 7pt "Times New Roman";"></span></span><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"></span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 14.2pt; text-indent: 42.5pt;"></div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-82114364400747856662011-02-17T07:46:00.002+07:002011-02-17T07:46:20.353+07:00Thượng Nguyêntdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-82888798410514668252011-02-04T12:00:00.002+07:002011-02-04T12:00:43.438+07:00Mùng hai Tết mátdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-29127688313168793442011-01-01T12:01:00.000+07:002011-01-01T12:01:01.098+07:002011tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-84896495543051080012010-12-24T07:13:00.008+07:002010-12-24T12:14:49.274+07:00Re: Những mùa Giáng sinh<m:smallfrac m:val="off"> <m:dispdef> <m:lmargin m:val="0"> <m:rmargin m:val="0"> <m:defjc m:val="centerGroup"> <m:wrapindent m:val="1440"> <m:intlim m:val="subSup"> <m:narylim m:val="undOvr"> </m:narylim></m:intlim> </m:wrapindent> </m:defjc></m:rmargin></m:lmargin></m:dispdef></m:smallfrac><br />
<div style="margin: 7.2pt 7.05pt 0.0001pt 0cm;"><br />
</div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">Một mùa đông âm thầm buông lơi </span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">tôi thấy Thầy tôi mặc áo trắng…</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">tôi hỏi bạn tôi: <i>“Sao Thầy mặc áo trắng?”</i></span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">bạn tươi cười: <i>“Thầy lười đấy, cậu ơi!”</i></span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">Mùa đông lạnh lặng lẽ trôi đi</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">tôi vẫn thấy Thầy tôi mặc áo trắng…</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">tôi hỏi bạn tôi: <i>“Sao Thầy mặc áo trắng?”</i></span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">bạn lại cười: <i>“Tui không biết, bà ơi!”</i></span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">Rồi mùa đông ngả màu về cuối</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">Chiếc áo trắng thêm lạ lẫm sân trường</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">Trong lớp học đâu mình tôi vương vấn</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">Khóe mắt chiều đơm những nét chân chim</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">Mùa đông ấy, với tôi, buồn rũ rượi</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">vẫn thấy Thầy mặc chiếc áo trắng tinh khôi…</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">tôi nhắn tin <i>“Thầy ơi…, </i></span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">…. con giận mẹ rồi…”</span></i></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">không trả lời, Thầy chỉ khẽ bâng quơ</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">“Con có biết vì sao Thầy mặc áo trắng?..”</span></i></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><i><span style="font-size: 14pt;">“Dạ..là vì….?” </span></i></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 14pt;">… Con xin lỗi…mẹ ơi.! </span></div><div style="margin: 7.2pt 7.05pt 0.0001pt 0cm; text-align: center;"><b><i><span style="font-size: 14pt;"> 09/ 01/ 2010 </span></i></b><i><span style="font-size: 14pt;">_ Bùi Thị Hà Huyên </span></i></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div align="center" style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt; text-align: center;"><span style="font-size: 14pt;">~ * ~</span></div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div style="margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div align="right" class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt; text-align: right;"><span style="font-size: 12pt;">Viết cho A2 và đọc cho những A2, với những mùa giáng sinh trong đời được làm con của má. </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><span style="font-size: 15.5pt;">Hồi đó nhà nghèo má đi xin áo cho con<br />
những chiếc áo cũ má sửa lại cho vừa cho vặn<br />
con mặc vào cảm thấy quê quê<br />
áo của người con mặc đâu quen<br />
áo như người sao con không có<br />
má lặng thinh con thêm bực mình<br />
muốn đi học con đành nhận lấy<br />
chiếc áo trắng rồi cũng thành thân thuộc<br />
có những lúc chiếc áo ấy ố vàng<br />
vàng vì cũ và vàng vì mồ hôi con bệnh<br />
má giặt kỹ tẩy cho trắng lại<br />
những chiếc áo đúng hơn là một<br />
đã theo con suốt mấy cuộc hải hành.<br />
<br />
<br />
Những dặm đường má mở cho con qua<br />
có những chiếc áo vá ngả màu cháo màu bùn<br />
con tự hào vì được làm “khố chuối Trần Minh”<br />
tên khố chuối bạn bè gọi lúc nào không rõ<br />
nhưng con biết má vô cùng xấu hổ<br />
với các cô vì chiếc áo con mặc đến trường<br />
chiếc áo ấy má vá đụp vá chằng<br />
chiếc áo ấy dầy lên vì những miếng vá<br />
chiếc áo ấy nặng lên vì những miếng vá<br />
mắt má vàng lên theo những miếng vá<br />
lưng má còng đội những miếng vá lên cao<br />
những miếng vá má lấp vào chỗ rách<br />
học trò nghèo phải cố gắng con ơi.<br />
<br />
<br />
Chiều cuối năm, hai má con hì hục<br />
chợ Bến Thành cứ bước loanh quanh<br />
chân rệu rã mà chưa mua được áo<br />
má nhẹ nhàng sao con khó quá<br />
mua lẹ đi còn kịp trở về<br />
con dỗi hờn thôi không mua nữa<br />
áo con mặc, sao má cứ nói hoài<br />
để rồi khi con tìm được chiếc áo<br />
má trả tiền … bằng cả đống mồ hôi<br />
những giọt to … tờ giấy bạc đỏ lòm<br />
những giọt nhỏ…. tờ giấy bạc xanh mét<br />
những giọt chưa kịp rịn … những đồng nhôm xấu xí<br />
má mỏi nhừ cà nhắc bước đi.<br />
<br />
Con chở má trên chiếc xe đạp cọc cà cọc cạch<br />
về nhanh thôi có áo mới mặc rồi<br />
má mỉm cười hạnh phúc với cái chân đau<br />
giọng năn nỉ hãy ghé vào quán phở<br />
ăn một chút cho má vui lòng<br />
má có tiền mới biểu con ăn<br />
con ơ thờ trước mùi thơm rau quế<br />
chỉ hi hí đòi thêm tiền mua sách vở<br />
sách đọc hoài, thân còm cõi yếu đau<br />
ăn chút đi con khỏe má mừng.<br />
<br />
<br />
Chiều đông chí ba ngậm ngùi làm hang đá<br />
những trái châu chen lẫn hộp quà<br />
cây thông này năm ấy má vừa mua<br />
tuyết rơi kín Bết-lê-hem lạnh lẽo<br />
tiếng chuông cầu đêm thánh ngân vang<br />
chiếc áo trắng mùa nô-en con lại mặc<br />
rề-vi-dông bàn bốn chỗ vắng một người<br />
giáng sinh buồn nhớ tiếng má ngày xưa.</span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0cm 7.05pt 0.0001pt 106.35pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="margin-right: 7.05pt;"><br />
</div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-88588614738547928562010-12-08T23:55:00.000+07:002010-12-08T23:55:30.549+07:008/ 12tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-60377536771619246222010-11-30T23:00:00.002+07:002010-11-30T23:14:19.453+07:00Mùa cú vọ<div style="color: black;"><m:smallfrac m:val="off"> <m:dispdef> <m:lmargin m:val="0"> <m:rmargin m:val="0"> <m:defjc m:val="centerGroup"> <m:wrapindent m:val="1440"> <m:intlim m:val="subSup"> <m:narylim m:val="undOvr"> </m:narylim></m:intlim> </m:wrapindent> </m:defjc></m:rmargin></m:lmargin></m:dispdef></m:smallfrac></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Sự thật là không có một ngày rảnh rỗi.</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Lúc nào cũng thấy đầu tắt mặt tối, vắt giò lên cổ, không kịp thở, sất bất sang bang, chạy mệt xỉu, … Không biết tự lúc nào, đã bắt chước tụi nhỏ biện minh cho đức .. làm biếng đang phát triển cực thịnh của mình.</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin-left: 7.1pt; margin-right: 7.05pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt;">Hôm nay, ngày cuối tháng 11, cũng là một ngày đẹp trời. Tra trên Wiki thấy ngày này năm xưa:</span><span style="font-size: 14pt;"> <span lang="VI">Mark Twain</span></span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;"> </span><span style="font-size: 14pt;">đã chào đời (</span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;">1835</span><span style="font-size: 14pt;">)</span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;">, Sir Winston Churchill</span><span style="font-size: 14pt;"> cũng thế (</span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;"><span style="text-decoration: none;">1874</span></span><span style="font-size: 14pt;">).</span><span style="font-size: 14pt;"> </span><span style="font-size: 14pt;">Và ngược lại, </span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;">giáo hoàng Pius VIII</span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;"> </span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;"> bị bỏ thuốc độc mà chết</span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;"> </span><span style="font-size: 14pt;">(</span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;"><span style="text-decoration: none;">1830</span></span><span style="font-size: 14pt;">), còn </span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;"><span style="text-decoration: none;">Nam Cao</span></span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;"> </span><span style="font-size: 14pt;">thì </span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;">bị Pháp phục kích</span><span style="font-size: 14pt;"> năm </span><span lang="VI" style="font-size: 14pt;"><span style="text-decoration: none;">1958</span>.</span><span style="font-size: 14pt;"> Đọc đến đây thấy thiêu thiếu thế nào ấy?! Đúng ra, Wiki phải cho biết 13 năm trước có kẻ dừng bước giang hồ nữa chứ.</span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TPUht8iuPYI/AAAAAAAADng/7O3gY1t07Zc/s1600/PhongDjinh_03.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="http://2.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TPUht8iuPYI/AAAAAAAADng/7O3gY1t07Zc/s400/PhongDjinh_03.jpg" width="262" /></a></div><div style="text-align: center;"><span style="font-size: 14pt;"> <span style="font-size: small;">Đôi lứa xứng đôi hỉ!</span></span></div></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin-left: 7.1pt; margin-right: 7.05pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt;">Mười ngày trước, giỗ của mình, 20/11, thật là dzui. Được nhiều học trò tới viếng với nhiều hoa, nhiều quà … nhưng khoái nhất là được chộp hình với nhiều vĩ (hoặc dị cũng hổng chừng) nhân tương lai. 20 năm sau mà có đứa làm “ông nọ bà kia” thì bõ công đội nắng và c</span><span style="font-size: 14pt;">hen lấn, thậm chí còn phải … kéo chi để được đứng làm người mẫu.</span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TPUh-6l9tZI/AAAAAAAADnk/3cvR-2PEOMc/s1600/P1090273a.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="237" src="http://3.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TPUh-6l9tZI/AAAAAAAADnk/3cvR-2PEOMc/s400/P1090273a.jpg" width="400" /></a></div><span style="font-size: 14pt;"><br />
</span></div><div class="MsoNormal" style="color: white; line-height: normal; margin-left: 7.1pt; margin-right: 7.05pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt;">Hôm qua, thì đã xong môn tưởng tượng. Ngày mai sẽ tới môn logic chính xác. Thôi, không vì thầy Lộc, thầy Hiền … thì cũng vì ba mẹ, ráng lên mấy đứa. Thực ra, các thầy rất tốt, rất tận tình… chẳng qua tụi con thấy khó gần vậy thôi. Ráng lên hè! Mùa cú vọ mà mấy kon iu!</span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TPUiOMSSDMI/AAAAAAAADno/Hwwjq3QPrZM/s1600/P1090284a.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://4.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TPUiOMSSDMI/AAAAAAAADno/Hwwjq3QPrZM/s400/P1090284a.jpg" width="400" /></a></div></div><div class="MsoNormal" style="color: white; margin: 0cm 7.05pt 10pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="color: black; margin: 0cm 7.05pt 10pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><br />
</div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-17714174296955222932010-11-07T23:36:00.004+07:002010-11-09T05:41:27.118+07:00Lập đông<!--[if gte mso 9]><xml> <o:OfficeDocumentSettings> <o:RelyOnVML/> <o:AllowPNG/> </o:OfficeDocumentSettings> </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> <w:WordDocument> <w:View>Normal</w:View> <w:Zoom>0</w:Zoom> <w:TrackMoves/> <w:TrackFormatting/> <w:PunctuationKerning/> <w:ValidateAgainstSchemas/> <w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid> <w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent> <w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText> <w:DoNotPromoteQF/> <w:LidThemeOther>EN-US</w:LidThemeOther> <w:LidThemeAsian>X-NONE</w:LidThemeAsian> <w:LidThemeComplexScript>X-NONE</w:LidThemeComplexScript> <w:Compatibility> <w:BreakWrappedTables/> <w:SnapToGridInCell/> <w:WrapTextWithPunct/> <w:UseAsianBreakRules/> <w:DontGrowAutofit/> <w:SplitPgBreakAndParaMark/> <w:DontVertAlignCellWithSp/> <w:DontBreakConstrainedForcedTables/> <w:DontVertAlignInTxbx/> <w:Word11KerningPairs/> <w:CachedColBalance/> </w:Compatibility> <m:mathPr> <m:mathFont m:val="Cambria Math"/> <m:brkBin m:val="before"/> <m:brkBinSub m:val="--> <m:smallfrac m:val="off"> <m:dispdef> <m:lmargin m:val="0"> <m:rmargin m:val="0"> <m:defjc m:val="centerGroup"> <m:wrapindent m:val="1440"> <m:intlim m:val="subSup"> <m:narylim m:val="undOvr"> </m:narylim></m:intlim> </m:wrapindent><!--[endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> <w:LatentStyles DefLockedState="false" DefUnhideWhenUsed="true"
DefSemiHidden="true" DefQFormat="false" DefPriority="99"
LatentStyleCount="267"> <w:LsdException Locked="false" Priority="0" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Normal"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="heading 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 7"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 8"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 9"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 7"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 8"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 9"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="35" QFormat="true" Name="caption"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="10" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Title"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="1" Name="Default Paragraph Font"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="11" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtitle"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="22" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Strong"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="20" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Emphasis"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="59" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Table Grid"/> <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Placeholder Text"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="1" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="No Spacing"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Revision"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="34" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="List Paragraph"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="29" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Quote"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="30" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Quote"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="19" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Emphasis"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="21" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Emphasis"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="31" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Reference"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="32" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Reference"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="33" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Book Title"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="37" Name="Bibliography"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" QFormat="true" Name="TOC Heading"/> </w:LatentStyles> </xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]> <style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-priority:99;
mso-style-qformat:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt;
mso-para-margin-top:0cm;
mso-para-margin-right:0cm;
mso-para-margin-bottom:10.0pt;
mso-para-margin-left:0cm;
line-height:115%;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:11.0pt;
font-family:"Calibri","sans-serif";
mso-ascii-font-family:Calibri;
mso-ascii-theme-font:minor-latin;
mso-fareast-font-family:"Times New Roman";
mso-fareast-theme-font:minor-fareast;
mso-hansi-font-family:Calibri;
mso-hansi-theme-font:minor-latin;
mso-bidi-font-family:"Times New Roman";
mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
</style> <![endif]--> <div class="MsoNormal" style="margin-left: 7.1pt; margin-right: 7.75pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><i><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt;">Mấy hôm nay, trời đã trở lạnh. Lũ, bão, áp thấp nhiệt đới, miền Trung ... là những từ khóa ngập tràn trang báo.</span></i></div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 7.1pt; margin-right: 7.75pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><i><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt;">Sáng, giở tờ lịch, thấy hai chữ Lập đông. Hèn chi trưa hôm qua đã thấy ánh nắng lệch hẳn một góc khung cửa sổ trước nhà. Ở cái đất Sài Gòn này, thật khó cảm nhận được khí trời của mùa đông lạnh giá. Nhưng những gì của mùa đông thì vẫn thuộc về con người. </span></i></div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 7.1pt; margin-right: 7.75pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><i><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt;">Nhớ những mùa đông Lasan Thủ Đức, nhớ mùa đông đại học Vạn Hạnh, rồi mùa đông 1999, mùa đông 2003, và mùa đông nào nữa ….</span></i></div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 7.1pt; margin-right: 7.75pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><i><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt;">Đang đọc lại Thạch Lam. Có những ngẫu nhiên. Nhớ vú già quá! Mùa đông, mùa áo trắng!</span></i></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><br />
</div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><b><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 28pt;">Gió lạnh đầu mùa </span></b></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><b><i><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Thạch Lam</span></i></b></div><div align="right" class="viethead" style="line-height: normal; margin: 6pt 7.1pt 0.0001pt; text-align: right; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-weight: normal;">[Gió đầu mùa, nxb Văn học H.1987, tr.84]</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Buổi sáng hôm nay, mùa đông đột nhiên đến, không báo cho biết trước. Vừa mới ngày hôm qua giời hãy còn nắng ấm và hanh, cái nắng về cuối tháng mười làm nứt nẻ đất ruộng và làm <span style="background: none repeat scroll 0% 0% yellow;">d</span>òn khô những chiếc lá rơi. Sơn và chị chơi cỏ gà ở ngoài cánh đồng còn thấy nóng bức, chảy mồ hôi.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Thế mà qua một đêm mưa rào, trời bỗng đổi gió bấc, rồi cái lạnh ở đâu đến làm cho người ta tưởng đang ở giữa mùa đông rét mướt. Sơn tung chăn tỉnh dậy, nhưng không bước xuống giường ngay như mọi khi, còn ngồi thu tay vào trong bọc, bên cạnh đứa em bé vẫn nắm tay ngủ kỹ. Chị Sơn và mẹ Sơn đã trở dậy, đang ngồi quạt hỏa lò để pha nước chè uống. Sơn nhận thấy mọi người đã mặc áo rét cả rồi.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Nhìn ra ngoài sân, Sơn thấy đất khô trắng, luôn luôn cơn gió vi vu làm bốc lên những màn bụi nhỏ, thổi lăn những cái lá khô lạo sạo. Trời không u ám, toàn một màu trắng đục. Những cây lan trong chậu, lá rung động và hình như sắt lại vì rét.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn cũng thấy lạnh, vội vơ lấy cái chăn <span style="background: none repeat scroll 0% 0% yellow;">ch</span>ùm lên đầu rồi cất tiếng gọi chị. Mẹ Sơn nghe thấy, đặt chén nước chè xuống, bảo chị Lan:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Con vào buồng lấy thúng áo ra mẹ mặc cho em đi.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Rồi quay lại bảo Sơn:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Con sang đây mà ngồi cho ấm. Bước khéo để cho em bé ngủ.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn kéo chăn lên đắp cho em, rồi co ro đứng dậy sang phản bên này, ngồi xếp bằng bên khay nước. Mẹ Sơn rót cho một chén. Sơn cầm lấy chén chè nóng ấp vào mặt, vào má cho ấm, rồi để mắt vào miệng chén cho hơi bốc lên. Bà Sơn thường vẫn bảo làm thế chóng tỉnh mắt.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Người vú già sù sù cái áo bông cánh rách, xách siêu nước từ dưới nhà lên, vừa xuýt xoa vừa nói:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Rét quá! <span style="background: none repeat scroll 0% 0% yellow;">m</span>úc nước cóng cả tay.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Vú giơ tay hơ trên hỏa lò. Mẹ Sơn hỏi:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Năm nay rét sớm hơn mọi năm vú nhỉ?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Người vú già ra vẻ nhớ lại, đáp:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Cũng chẳng bằng cái năm mợ đi cân gạo bên sông. Gớm, mới rét làm sao! Sáng tôi dậy, bà sai đi chợ, cứ run lên cầm cập.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn cũng nhớ cái rét năm ấy rõ rệt lắm, như mới đây thôi. Buổi sớm hôm ấy, mẹ Sơn cũng ngồi uống nước chè như sáng hôm nay và cũng lấy áo rét ra mặc.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Chị Lan tự trong buồng đi ra, khệ nệ ôm cái thúng quần áo đặt lên đầu phản. Mẹ Sơn lật cái vỉ buồm, lục đống quần áo rét. Sơn nhận ra cũng những cái áo Sơn đã mặc năm ngoái, năm kia, một cái áo vệ sinh màu nâu xẫm với một cái áo dạ khâu chỉ đỏ. Sơn cầm giơ những cái áo lên, thấy mát lạnh cả tay. Từ bộ quần áo thoảng ra hơi mốc của vải gấp lâu trong hòm, làm Sơn lại nhớ lại những buổi đầu mùa rét từ bao giờ, lâu lắm, ngày Sơn còn nhỏ.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Mẹ Sơn giơ lên một cái áo bông cánh đã cũ nhưng còn lành lặn, nói:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Đây là áo của cô Duyên đây.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Duyên là đứa em gái bé của Sơn, chết từ năm lên bốn tuổi. Mẹ Sơn nhắc đến làm Sơn nhớ em, cảm động và thương em quá. Vú già là người đã nuôi Duyên từ lúc mới đẻ, với lấy cái áo lật đi lật lại ngắm nghía, tay mân mê các đường chỉ:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Giá bây giờ em nó có còn cũng chả mặc được.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Mẹ Sơn yên lặng không nói gì. Nhưng đến lúc vời Sơn lại gần để mặc áo, Sơn thấy mẹ hơi rơm rớm nước mắt.</span></div><div align="center" style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: center; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">*</span></div><div align="center" style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: center; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">* *</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phủ cái áo vải thâm dài. Sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, đã quay đi quay lại ba, bốn lần để mẹ Sơn ngắm áo. Sau cùng, mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy Sơn ra, bảo:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Thôi, con đi chơi.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn xúng xính rủ chị ra chợ chơi. Nhà Sơn ở quay lưng vào chợ, cạnh một dãy nhà lá của những người nghèo khổ mà Sơn quen biết cả vì họ vẫn vào vay mượn ở nhà Sơn. Sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc bây giờ đương đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Không phải ngày phiên nên chợ vắng không. Mấy cái quán <span style="background: none repeat scroll 0% 0% yellow;">tr</span>ơ vơ lộng gió, rác bẩn rải rác lẫn với lá rụng của cây đề . Gió thổi mạnh làm Sơn thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trời trong hơn mọi hôm, những làng ở xa, Sơn thấy rõ như gần. Mặt đất rắn lại và nứt nẻ những đường nho nhỏ, kêu vang lên tanh tanh dưới dịp guốc của hai chị em.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Đến cuối chợ đã thấy lũ trẻ đang quây quần chơi nghịch. Chúng nó thấy chị em Sơn đến đều lộ vẻ vui mừng, nhưng chúng vẫn đứng xa, không dám vồ vập. Chúng như biết cái phận nghèo hèn của chúng vậy, tuy Sơn và chị vẫn thân mật chơi đùa với lũ trẻ, chứ không kiêu kỳ và khinh khỉnh như các em họ của Sơn.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Thằng Cúc, thằng Xuân, con Tý, con Túc sán gần giương mắt ngắm bộ quần áo mới của Sơn. Sơn nhận thấy chúng ăn mặc không khác ngày thường, vẫn những bộ quần áo nâu bạc đã rách vá nhiều chỗ. Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại và, qua những áo chỗ rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng nó lại run lên, hàm răng đập vào nhau.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Thằng Xuân đến mó vào chiếc áo của Sơn, nó chưa thấy cái áo như thế bao giờ. Sơn lật vạt áo thâm, chìa áo vệ sinh và áo dạ cho cả bọn xem. Một đứa tắc lưỡi, nói:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Cái áo này mặc thì nóng lắm. Chắc mua phải đến một đồng bạc chứ không ít, chúng mày nhỉ?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Đứa khác nói:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Ngày trước thầy tao cũng có một cái áo như thế, về sau bán cho ông lý mất.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Con Túc ngây ngô giương mắt lên hỏi Sơn:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Cái này cậu mua tận Hà <span style="background: none repeat scroll 0% 0% yellow;">n</span>ội phải không?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn ưỡn ngực đáp:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Ở Hà <span style="background: none repeat scroll 0% 0% yellow;">n</span>ội, chứ ở đây làm gì có. Mẹ tôi còn hẹn mua cho tôi một cái áo len nhiều tiền hơn nữa kia.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Chị Lan bỗng giơ tay vẫy một con bé, từ nãy vẫn đứng dựa vào cột quán, gọi:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Sao không lại đây, Hiên? Lại đây chơi với tôi.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Hiên là đứa con gái bên hàng xóm, bạn chơi với Lan và Duyên. Sơn thấy chị gọi nó không lại, bước đến gần, trông thấy con bé co ro đứng bên cột quán, chỉ mặc có manh áo rách tả tơi, hở cả lưng và tay. Chị Lan cũng đến hỏi:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Sao áo mày rách thế, Hiên? Áo lành đâu không mặc?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Con bé bịu xịu nói:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Hết áo rồi, chỉ còn cái này.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Sao không bảo u mày may cho?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn bấy giờ mới chợt nhớ ra là mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghề đi mò cua bắt ốc thì còn lấy đâu ra tiền mà sắm áo cho con nữa. Sơn thấy động lòng thương cũng như ban sáng Sơn đã nhớ thương đến em Duyên ngày trước vẫn chơi cùng với Hiên, đùa nghịch ở vườn nhà. Một ý nghĩ tốt bỗng thoáng qua trong trí, Sơn lại gần chị thì thầm:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông cũ, chị ạ.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Ừ, phải đấy. Để chị về lấy.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Với lòng ngây thơ của tuổi trẻ, chị Lan hăm hở chạy về nhà lấy áo. Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp vui vui.</span></div><div align="center" style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: center; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">*</span></div><div align="center" style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: center; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">* *</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Nhưng cái vui của Sơn không được bao lâu. Bữa cơm về tới nhà, Sơn không thấy mẹ đâu cả, hỏi vú già:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Mợ tôi đâu hả vú?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Chị Lan và cậu cứ ăn cơm trước đi. Mợ còn đi ăn cỗ đến trưa mới về.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Rồi vú già nhìn rõ vào mặt Sơn hỏi:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Có phải cậu đem cho con Hiên cái áo bông cũ phải không?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn ngạc nhiên đáp:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Phải. Nhưng sao vú biết?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Con Sinh nó nói với tôi đấy. (Sinh là đứa em họ Sơn, vẫn hay nói hỗn với vú già nên vú ấy ghét). Nó lại còn bảo hễ mợ về nó sẽ sang mách mợ cho cậu phải đòn.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn lo quá, sắp ăn, bỏ đũa đứng dậy, van:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Thế bây giờ làm thế nào, hở vú? Mợ tôi biết thì chết.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Ai bảo cậu dại dột đem cho áo nó? Bây giờ cậu sang bảo cái Hiên trả lại thì không việc gì.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn vội vàng đi ra chợ tìm Hiên nhưng không thấy con bé ở đó, đến nhà cũng không thấy ai, mẹ nó cũng không có nhà. Hai chị em lo sợ, đi ra cánh đồng tìm cũng không gặp. Gần đến buổi chiều, Sơn và chị chưa đòi được áo. Lan trách em:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Sao em lại nghĩ đem cho nó cái áo ấy, có phải bây giờ mợ mắng chết không.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Ai bảo chị về lấy? Nếu chị không về lấy thì em biết đâu?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Chị Lan đấu dịu:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Thôi, bây giờ phải về nhà vậy chứ biết làm thế nào.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Nhưng mà em sợ lắm.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Chị Lan thở dài, nắm chặt lấy tay em, an ủi:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Đằng nào cũng phải về cơ mà. May ra có lẽ mợ không mắng đâu.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Hai chị em lo lắng, dắt nhau lẻn về nhà. Đến cửa, Sơn nghe thấy tiếng mẹ nói ở trong với tiếng một người đàn bà khác nữa, nghe quen quen. Lan dắt tay Sơn khép nép bước vào; hai chị em ngạc nhiên đứng sững ra khi thấy mẹ con Hiên đang ngồi ở cái ghế con trên đất trước mặt mẹ, tay cầm cái áo bông cũ.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Thấy hai con về, mẹ Sơn ngửng lên nhìn rồi nghiêm nghị bảo:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Kìa, hai cô cậu đã về kia. Thế áo bông của tôi đâu mà tự tiện đem cho đấy?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Sơn sợ hãi, cúi đầu lặng im, nép vào sau lưng chị. Bác Hiên vừa cười vừa nói:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Tôi về thấy cháu nó mặc cái áo bông tôi hỏi ngay. Nó bảo của cậu Sơn cho nó. Tôi biết cậu ở đây đùa, nên tôi phải vội vàng đem lại đây trả mợ. Thôi, bây giờ, xin phép mợ tôi về.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Mẹ Sơn hỏi:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Con Hiên nó không có áo à?</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Bẩm nhà cháu độ này khổ lắm, chẳng để dành ra được đồng nào may áo cho con cả. Thành thử vẫn cái áo từ năm ngoài nó mặc mãi.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Mẹ Sơn với cái âu đồng lấy tiền đưa cho bác Hiên:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Đây, tôi cho mượn năm hào cầm về mà may áo cho con.</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">Khi bác Hiên bước ra khỏi cửa, mẹ Sơn vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm ôm vào lòng mà bảo:</span></div><div style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">- Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta không sợ mẹ mắng ư?</span></div><div align="right" style="margin: 6pt 7.75pt 0.0001pt 7.1pt; text-align: right; text-indent: 35.45pt;"><span style="color: white; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14pt;">*****</span></div></m:defjc></m:rmargin></m:lmargin></m:dispdef></m:smallfrac>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-34841452824500886842010-10-20T20:11:00.003+07:002010-10-20T20:11:39.097+07:002010tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-2668081195078543442010-10-10T10:10:00.003+07:002010-10-10T10:11:27.889+07:00Thời khắc của ngàn năm10 giờ 10 phút ngày 10 tháng 10 năm 2010.tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-86763653456358379842010-09-30T07:00:00.001+07:002010-09-30T07:00:59.287+07:00Tháng 9, tuần cuốitdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-42180886000902503932010-09-23T05:00:00.005+07:002010-09-23T08:39:52.297+07:00Thu phân<m:smallfrac m:val="off"> <m:dispdef> <m:lmargin m:val="0"> <m:rmargin m:val="0"> <m:defjc m:val="centerGroup"> <m:wrapindent m:val="1440"> <m:intlim m:val="subSup"> <m:narylim m:val="undOvr"> </m:narylim></m:intlim> </m:wrapindent> </m:defjc></m:rmargin></m:lmargin></m:dispdef></m:smallfrac><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 6pt 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt;">Sau nhiều năm, mới có một đêm trung thu không mưa. Tuy không thấy được trăng tròn nhưng như vậy cũng là quá đủ cho một Sài Gòn tấp nập thêm lòng vòng bởi những cung đường mãi chờ xe.</span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 6pt 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt;">Chiều nay, tổ chức vui chơi và sinh nhật tháng 9. Lớp năm nay, quậy dữ, quậy đến nỗi em-xì Thu cũng thét lên là “tụt qóa!”. Vì quá sa đà vào mấy cái trò kéo quần tới v. nhảy lưng tưng hay bụm mông chạy hết hành lang … nên cuối cùng phần tặng quà sinh nhật diễn ra giống cảnh trao cúp Nữ thần vàng năm 1950 vậy. Xin lỗi mấy đứa về việc phát quà kiểu này!</span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 6pt 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt;">Sau khi vội vã phát quà, cả lớp kéo xuống sân để chơi trận bán kết bóng rỗ giải HKPĐ. Chiều nay lớp đánh hay hơn tuần trước. Có lẽ gặp đối thủ ngang cơ nên tụi nó hết chủ quan như hôm gặp mấy nhóc lớp 10. Hi vọng tuần sau cũng tốt như vậy!</span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 6pt 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt;">Như vậy là đã hai tháng kể từ ngày nhận mấy con chó con này! Thầy -trò cũng chưa thấy gì nổi trội, có lẽ vẫn còn ở dạng tiềm năng.</span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 6pt 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt;">….</span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 6pt 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 6pt 7.1pt 0.0001pt; text-align: justify; text-indent: 35.45pt;"><span style="font-size: 14pt;">Tụi gà con đã đủ lông đủ cánh nhưng vẫn nhớn nhác tìm vìa chuồng cũ. Tội! Sinh nhật tôi đã qua hai ngày mà không ai nhớ hết! Cả tui cũng thế!</span><br />
<span style="font-size: 14pt;">http://chuyentrandainghia.blogspot.com/2009/09/20092009-trung-sinh-ngay-mo-blog.html</span><br />
<span style="font-size: 14pt;"> Thôi muộn cũng được! Mừng thôi nôi của tdner! Yee...e!</span></div><div class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><br />
</div><div class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><br />
</div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-79735832466145418192010-09-02T00:01:00.001+07:002010-09-02T00:01:14.667+07:00Tháng chín _ ngày khai trườngtdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-62504619659924529892010-08-12T12:39:00.004+07:002010-08-12T15:32:32.967+07:00Only 4 MLL<div class="separator" style="clear: both; text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Tin mới nhất về Mít-tờ Lịch Lãm.</span></div><br />
<span style="font-size: large;"> 11:48 trưa nay, tổng đài chuyentrandainghia ghi nhận được tín hiệu mobifone bay từ Cao Thắng qua Lê Văn Sỹ như sau:</span><br />
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">0903.3671..: A lô!</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">0908.0100..: A lô!</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">0903.3671..: Ủa! Thằng em tui sao rồi cô!</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">0908.0100..: Dạ sáng nay mới đưa vào mổ anh à!</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">0903.3671..: Vậy nó ở phòng nào để tui vào chửi nó cho đỡ buồn chút coi!</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">0908.0100..: Dạ ảnh còn ở trong phòng mổ chưa ra phòng hồi sức anh à!</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">0903.3671..: Vậy chừng nào tui mới dô được?</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">0908.0100..: Dạ cũng chưa biết nữa anh, chắc phải chiều mới biết!</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">0903.3671..: Ừ, cũng được! Cho nó tỉnh táo chút rồi mai dô quậy cũng được. Nhắn với nó là có một đống bác sĩ đang hội chẩn cho nó đó! Còn gửi “toa thuốc” nữa nè !</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br />
</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">0908.0100..: Dạ cám ơn anh!</span></div><div style="text-align: center;"> ~ * ~</div><br />
<br />
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"> Dưới đây là kết quả hội chẩn và toa thuốc của đống bác sĩ , y tá, hộ lý ... đó:</span></div><br />
<div align="center"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TGOIJ_9sR4I/AAAAAAAADmE/dnskbaifWMg/s1600/Mr+LichLam.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ox="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TGOIJ_9sR4I/AAAAAAAADmE/dnskbaifWMg/s320/Mr+LichLam.jpg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">Toa thuốc 1</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TGOITDS8JmI/AAAAAAAADmM/2hBIMO2HKGI/s1600/Mr+Lich+lam.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ox="true" src="http://2.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TGOITDS8JmI/AAAAAAAADmM/2hBIMO2HKGI/s320/Mr+Lich+lam.jpg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">Toa thuốc 2 </div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"> </div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com10tag:blogger.com,1999:blog-9176370566774486854.post-55186731858591012732010-08-05T05:59:00.005+07:002010-08-05T22:48:38.253+07:00Chúc mừng các thầy cô giáo sinh!<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Hôm nay, Lễ tốt nghiệp và ra trường cho sinh viên năm IV, Đại học Sư phạm TPHCM.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Trân trọng, chúc mừng quý thầy cô giáo sinh đã thực tập giảng dạy tại 11A2:</span></div><br />
<div style="text-align: center;"><span style="color: lime; font-size: x-large;"><em>- Cô Lâm Thị Bích Huệ</em></span></div><div style="text-align: center;"><span style="color: lime; font-size: x-large;"><em>- Thầy Lê Long Biên</em></span></div><div style="text-align: center;"><span style="color: lime; font-size: x-large;"><em>- Cô Nguyễn Hà Vi</em></span></div><div style="text-align: center;"><span style="color: lime; font-size: x-large;"><em>- Cô Nguyễn Thị Mộng Tuyền</em></span></div><br />
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;">Chúc quý thầy cô nhiều sức khỏe, thành đạt và yêu nghề !</span><br />
<br />
<div style="text-align: center;"><span style="font-size: large;">~~~~~~~~~~</span></div>(Upg 22:30)<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrTa5CNjXI/AAAAAAAADk0/8iPu60hFA-A/s1600/08-05_Cunhan_01.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" bx="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrTa5CNjXI/AAAAAAAADk0/8iPu60hFA-A/s320/08-05_Cunhan_01.JPG" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">9g30 các ngả đường đổ về ĐHSP rộn ràng tiếng nói cười.</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrTycDl0wI/AAAAAAAADk8/LhqPU6Y7umk/s1600/08-05_Cunhan_02.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" bx="true" src="http://3.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrTycDl0wI/AAAAAAAADk8/LhqPU6Y7umk/s320/08-05_Cunhan_02.JPG" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">Nhà thi đấu là trung tâm chính của ngày tốt nghiệp</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrULg1WvjI/AAAAAAAADlE/mfxIgjU37ME/s1600/08-05_Cunhan_03.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" bx="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrULg1WvjI/AAAAAAAADlE/mfxIgjU37ME/s320/08-05_Cunhan_03.JPG" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">Trò yêu Đặng Thị Thảo Nguyên, TĐNer 2003-2006, tốt nghiệp khoa Anh loại giỏi</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrVOuxzifI/AAAAAAAADlM/u9i7zHSkQz0/s1600/08-05_Cunhan_04a.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" bx="true" src="http://2.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrVOuxzifI/AAAAAAAADlM/u9i7zHSkQz0/s320/08-05_Cunhan_04a.jpg" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrVgaz-yII/AAAAAAAADlU/e3_aVXn6fcU/s1600/08-05_Cunhan_04.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" bx="true" src="http://4.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrVgaz-yII/AAAAAAAADlU/e3_aVXn6fcU/s320/08-05_Cunhan_04.JPG" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">Thầy Lê Long Biên và cô Lâm Thị Bích Huệ nhận bằng tốt nghiệp từ Trưởng khoa, PGS.TS Ngô Minh Oanh</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrV_iRtzoI/AAAAAAAADlc/il0z7yoItuQ/s1600/08-05_Cunhan_07.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" bx="true" src="http://4.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrV_iRtzoI/AAAAAAAADlc/il0z7yoItuQ/s320/08-05_Cunhan_07.JPG" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">PGS. TS Trịnh Sâm, Trưởng khoa Ngữ văn, và cô Nguyễn Hà Vi</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrXTdNbapI/AAAAAAAADls/_1b6rmU7t5A/s1600/08-05_Cunhan_09.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" bx="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrXTdNbapI/AAAAAAAADls/_1b6rmU7t5A/s320/08-05_Cunhan_09.JPG" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">Cô Nguyễn Thị Mộng Tuyền</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrXgA9NTMI/AAAAAAAADl0/oghsNl1foVI/s1600/08-05_Cunhan_06.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" bx="true" src="http://2.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrXgA9NTMI/AAAAAAAADl0/oghsNl1foVI/s320/08-05_Cunhan_06.JPG" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">He he! Lão nông này từ dưới quê lên ủng hộ cho chú Biên nè!</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrXmnk5PiI/AAAAAAAADl8/goiOWUhMsjw/s1600/08-05_Cunhan_10.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" bx="true" src="http://4.bp.blogspot.com/_8w2VX1QT-F4/TFrXmnk5PiI/AAAAAAAADl8/goiOWUhMsjw/s320/08-05_Cunhan_10.JPG" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">Mẹ của cô Vi và mẹ của cô Tuyền trong ngày vui nhiều hạnh phúc</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div></div>tdnerhttp://www.blogger.com/profile/16284623597654220208noreply@blogger.com5