Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Re: Những mùa Giáng sinh



Một mùa đông âm thầm buông lơi
tôi thấy Thầy tôi mặc áo trắng…
tôi hỏi bạn tôi: “Sao Thầy mặc áo trắng?”
bạn tươi cười: “Thầy lười đấy, cậu ơi!”

Mùa đông lạnh lặng lẽ trôi đi
tôi vẫn thấy Thầy tôi mặc áo trắng…
tôi hỏi bạn tôi: “Sao Thầy mặc áo trắng?”
bạn lại cười: “Tui không biết, bà ơi!”

Rồi mùa đông ngả màu về cuối
Chiếc áo trắng thêm lạ lẫm sân trường
Trong lớp học đâu mình tôi vương vấn
Khóe mắt chiều đơm những nét chân chim

Mùa đông ấy, với tôi, buồn rũ rượi
vẫn thấy Thầy mặc chiếc áo trắng tinh khôi…
tôi nhắn tin “Thầy ơi…,
…. con giận mẹ rồi…”

không trả lời, Thầy chỉ khẽ bâng quơ
“Con có biết vì sao Thầy mặc áo trắng?..”
“Dạ..là vì….?”

… Con xin lỗi…mẹ ơi.!
                                                                        09/ 01/ 2010 _  Bùi Thị Hà Huyên

~ * ~



Viết cho A2 và đọc cho những A2, với những mùa giáng sinh trong đời được làm con của má.

Hồi đó nhà nghèo má đi xin áo cho con
những chiếc áo cũ má sửa lại cho vừa cho vặn
con mặc vào cảm thấy quê quê
áo của người con mặc đâu quen
áo như người sao con không có
má lặng thinh con thêm bực mình
muốn đi học con đành nhận lấy
chiếc áo trắng rồi cũng thành thân thuộc
có những lúc chiếc áo ấy ố vàng
vàng vì cũ và vàng vì mồ hôi con bệnh
má giặt kỹ tẩy cho trắng lại
những chiếc áo đúng hơn là một
đã theo con suốt mấy cuộc hải hành.


Những dặm đường má mở cho con qua
có những chiếc áo vá ngả màu cháo màu bùn
con tự hào vì được làm “khố chuối Trần Minh”
tên khố chuối bạn bè gọi lúc nào không rõ
nhưng con biết má vô cùng xấu hổ
với các cô vì chiếc áo con mặc đến trường
chiếc áo ấy má vá đụp vá chằng
chiếc áo ấy dầy lên vì những miếng vá
chiếc áo ấy nặng lên vì những miếng vá
mắt má vàng lên theo những miếng vá
lưng má còng đội những miếng vá lên cao
những miếng vá má lấp vào chỗ rách
học trò nghèo phải cố gắng con ơi.


Chiều cuối năm, hai má con hì hục
chợ Bến Thành cứ bước loanh quanh
chân rệu rã mà chưa mua được áo
má nhẹ nhàng sao con khó quá
mua lẹ đi còn kịp trở về
con dỗi hờn thôi không mua nữa
áo con mặc, sao má cứ nói hoài
để rồi khi con tìm được chiếc áo
má trả tiền … bằng cả đống mồ hôi
những giọt to … tờ giấy bạc đỏ lòm
những giọt nhỏ…. tờ giấy bạc xanh mét
những giọt chưa kịp rịn … những đồng nhôm xấu xí
má mỏi nhừ cà nhắc bước đi.

Con chở má trên chiếc xe đạp cọc cà cọc cạch
về nhanh thôi có áo mới mặc rồi
má mỉm cười hạnh phúc với cái chân đau
giọng năn nỉ hãy ghé vào quán phở
ăn một chút cho má vui lòng
má có tiền mới biểu con ăn
con ơ thờ trước mùi thơm rau quế
chỉ hi hí đòi thêm tiền mua sách vở
sách đọc hoài, thân còm cõi yếu đau
ăn chút đi con khỏe má mừng.


Chiều đông chí ba ngậm ngùi làm hang đá
những trái châu chen lẫn hộp quà
cây thông này năm ấy má vừa mua
tuyết rơi kín Bết-lê-hem lạnh lẽo
tiếng chuông cầu đêm thánh ngân vang
chiếc áo trắng mùa nô-en con lại mặc
rề-vi-dông bàn bốn chỗ vắng một người
giáng sinh buồn nhớ tiếng má ngày xưa.



Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

8/ 12